Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 657 - Chương 657: Hẻm Nhỏ Tập Kích

Chương 657: Hẻm nhỏ tập kích Chương 657: Hẻm nhỏ tập kíchChương 657: Hẻm nhỏ tập kích

Lý Đạo Huyền tuyệt không hoảng, thậm chí muốn cười: "Ồ, chặn đường ăn cướp hả?"

Hứa Thành Long: "Khinh thường ai chứ? Ăn cướp? Có thể cướp được trên người ngươi mấy lượng bạc? Túi tiền cỏn con đó của ngươi, còn có thể chứa được mấy chục cân hay sao?"

Lý Đạo Huyền cười: "Vậy chính là âm mưu khác lớn hơn rồi?"

Hứa Thành Long: "Tiểu tử ngươi, là người nào của Bạch Diên?"

Giờ thì Lý Đạo Huyền đã hiểu, đám người này là tới vì Bạch Diên.

Hiện tại Bạch Diên có hai lộ địch nhân, một lộ là Phúc Vương phủ, một lộ chính là quần tặc Tiểu Lãng Để, mà người của Phúc Vương phủ vừa mới tiếp xúc với mình, thoạt nhìn không giống như muốn lập tức động võ. Vậy đám người trước mắt này không khó đoán.

Lý Đạo Huyền cười nói: "Thì ra là thủy tặc Tiểu Lãng Để, các ngươi muốn bắt ta, để uy hiếp Bạch Diên đúng không?"

Hứa Thành Long: "Hiện tại là lão tử đang hỏi ngươi."

Lý Đạo Huyền: "Ta cảm thấy ngươi nhầm rồi, hiện tại là ta đang hỏi ngươi, nếu như ngươi trả lời không thoải mái, ta sẽ tuỳ ý ngươi."

Hứa Thành Long tức: "Tiểu tử này kiêu ngạo nhỉ, bị mười mấy người bọn ta bao vây trong hẻm còn dám nói lời trang bức như thế? Đừng tưởng rằng mặc trang phục hiệp sĩ, ngươi chính là cao thủ lục lâm! Vừa nhìn thân hình bước đi của tiểu tử ngươi, đủ biết không phải là người luyện võ."

Lý Đạo Huyền: "Ta không luyện võ thực sự là có lỗi với ngươi rồi, tới đây, tới giết ta đi."

Y vừa dứt lời, hai tên thủy tặc liền xông tới.

Hứa Thành Long nhanh chóng bồi thêm một câu: "Bắt sống, sống mới có tác dụng."

Hai tên thủy tặc vốn muốn rút đao, thế nhưng nghe được Hứa Thành Long nói, liền không rút đao nữa, dùng hai tay không cùng đánh về phía Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền thật sự chưa từng luyện võ, một chiêu nửa thức cũng không biết. Thanh niên thành phố, thực lực đánh nhau cũng không mạnh. Đối mặt với hai tên địch nhân, Lý Đạo Huyền cũng không biết phải ứng phó như thế nào, đành phải vung hai tay ra,"nghênh đón" nắm đấm của hai địch nhân. Y vừa ra tay, lập tức đã bị người ta nhìn ra, người này là thật sự không biết đánh nhau.

Hứa Thành Long cười to.

Hai thủy tặc cũng cười, nắm đấm của hai người biến hóa khéo léo, dễ dàng tránh được cánh tay của Lý Đạo Huyền giơ lên ngăn cản, sau đó hai tiếng "binh binh", hai nắm đấm đồng thời đánh vào ngực Lý Đạo Huyền.

Thanh âm rất nặng nề, đánh rất mạnh.

Hai người nghĩ chỉ một quyền là có thể đánh ngã Lý Đạo Huyền rồi, tốt nhất là bị gãy mấy cây xương sườn, y sẽ khóc rống chảy nước mắt, ngoan ngoãn mặc cho bọn hắn bài bố, cho nên dùng sức rất lớn.

Đáng tiếc!

Tác dụng của lực là lẫn nhau, đánh mạnh bao nhiêu, bắn ngược sẽ đau đớn bấy nhiêu.

Hai tên thủy tặc hầu như đồng thời kêu thảm một tiếng, tay trái nắm tay phải, ngồi chồm hổm xuống: "A a a a, xương của ta... xương tay ta gãy rồi."

Họ vừa ngồi xổm xuống, cho dù Lý Đạo Huyền "cách đấu thuật" có kém, cũng có thể dễ dàng đánh trúng họ rồi. Y song quyền tề xuất, đồng thời đánh vào mặt hai người.

Lần này, xương mặt của hai người cũng nát, ngửa mặt lên trời rồi ngã gục, trong nháy mắt không còn âm thanh.

Tất cả thủy tặc còn lại đều nhìn mà ngây người.

Hứa Thành Long cũng ngẩn người, không hiểu được, người trước mắt này rõ ràng là gà con, động tác gượng gạo, thậm chí các đốt ngón tay cũng rất cứng ngắc, không có chút khí thế của người luyện võ nên có, hoàn toàn giống một thư sinh tay trói gà không chặt.

Tại sao lại đánh giỏi như thế?

"Người kia khó đối phó!"

"Lân thêm người."

Bốn thủy tặc đồng thời xông lên.

Lần này bọn họ còn chia trước sau, hai người phía trước, hai người ở phía sau.

Hai người phía trước vung quyền đánh vào mặt Lý Đạo Huyền, một người phía sau đánh vào lưng y, một người khác càng âm hiểm, trực tiếp Liêu Âm Thối đá vào đũng quần Lý Đạo Huyền. qua võ thuật cũng sẽ có chút phiền phức, Lý Đạo Huyền càng không có chút cơ hội nào để né tránh.

Chỉ nghe bốn tiếng "binh binh binh binh" vang lên, toàn bộ chiêu thức của bốn tặc nhân trúng mục tiêu.

Sau đó, bốn cái tặc nhân toàn đồng loạt kêu thảm một tiếng, xương tay gãy, xương chân gãy, đau đến mức la toáng lên.

Lúc này Lý Đạo Huyền mới bắt đầu hoàn thủ.

Đợi kẻ địch bị thương sau đó hoàn thủ, mới có thể bách phát bách trúng.

"Binh binh!" Hai quyền đánh ngã hai tặc tử trước mặt ra đất.

Lại quay đầu, một cước đá bay tên đánh vào lưng mình.

Cuối cùng cúi đầu nhìn sang tên đá vào đũng quân mình, đang ở trước mặt mình, ôm chân kêu thảm thiết, lắc đầu: "Tiểu tử ngươi quá âm độc."

Nói xong, y cũng đá một phát vào đũng quần của người đó.

Toác...

Âm thanh trứng vỡ!

Người chung quanh đều che mặt, hình ảnh này quá thảm, không ai dám nhìn.

Lý Đạo Huyền cũng quay người lại, đối mặt với sáu thủy tặc còn lại: "A, còn lại sáu tên, lúc này ta mới đếm, các ngươi có mười hai người cơ mà."

Hứa Thành Long quá sợ hãi: "Này... người này... Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, Thập tam thái bảo hoành luyện. . ."

Lý Đạo Huyền giũ giũ bộ đồ hiệp sĩ trên người: "Bằng không, ngươi nghĩ rằng ta lấy đâu tư cách mặc cái này, người phải có chút trình độ, mới có thể mặc y phục này."

Hứa Thành Long thẹn quá thành giận: "Rút đao, không nhất định phải sống nữa, chết cũng được."

Xoát xoát xoát, sáu người còn lại đều rút ra yêu đao.

Lý Đạo Huyền đưa tay sờ sờ trên người mình, ôi chao, không có vũ khí.

Đúng lúc này, hai tặc tử đã xông đến trước mặt, hai thanh yêu đao đồng thời chém vào cổ y, phía sau ba tặc tử xông lên, đồng thời chém vào sau lưng y.

Trong lòng năm người đều đang suy nghĩ: Công phu hoành luyện của ngươi có lợi hại thế nào, đao chém lên người lấy gì mà cản? Nghĩ tới đây, tặc tử động tác nhanh nhất đã chém đao lên cánh tay vung lên ngăn cản của Lý Đạo Huyền.

Lưỡi dao sắc bén dễ dàng chém rách hiệp sĩ phục bên ngoài, sau đó chém rách lớp silicon bên ngoài, thế nhưng rất nhanh, nó liền chém vào khung xương bằng sắt thép "cheng", tiếng kim loại va chạm vang lên giòn giã.

Thủy tặc kia hơi sửng sốt, rống lên: "Người này giấu thiết hộ tí bên trong y phục."

Thì ra có hiệp sĩ phục cản trở, thủy tặc cũng không thể nhìn thấy lưỡi đao của mình đã cắt rách làn da silicon của Lý Đạo Huyền, cho nên hắn còn tưởng rằng trong bộ đồ hiệp sĩ của Lý Đạo Huyền còn đeo một cái thiết hộ tí.

Ba người công lên phía sau cũng như vậy, keng keng keng, ba đao chém vào lưng Lý Đạo Huyền, tất cả đều văng ra, ba người cũng cùng la lên: "Trên người hắn mặc áo giáp."

Thời gian nói ra một câu như thế, tay của Lý Đạo Huyền cũng thừa dịp cơ hội này nắm lấy yêu đao của một kẻ địch trước mặt, sau đó phát lực đoạt lấy thanh đao này.

Người đó thấy được Lý Đạo Huyền "tay thịt bắt đao", không ngờ không chảy máu, sợ quá ngẩn người ra, đây cũng không phải là áo giáp, thiết hộ tí có thể giải thích. Hắn nhìn chăm chú mới phát hiện bàn tay của đối phương hình như đã bị lưỡi đao cắt rách, thế nhưng...

Bên trong vết thương nơi bàn tay kia không có máu chảy ra, mà mặt cắt nhẫn bóng, mơ hồ có thể thấy được một đoạn xương bằng sắt.

Thủy tặc thất kinh, mở miệng đang muốn cảnh báo, Lý Đạo Huyền trở tay đâm một cái vào bụng hắn.

Lời thủy tặc muốn nói không nói ra một chữ nào, chỉ kêu thảm thiết một tiếng liền ngã gục.

Cùng lúc đó, Lý Đạo Huyền quay người lại, đạp ngã một thuỷ tặc khác.

Hứa Thành Long nhìn thấy cảnh này, chỉ biết phe mình không phải là đối thủ Lý Đạo Huyền, vội vàng la lên: "Chạy, chạy mau!"

Nói xong, xoay người chạy đầu tiên.
Bình Luận (0)
Comment