Chương 656: Tiểu tử ngươi chờ đó
Chương 656: Tiểu tử ngươi chờ đóChương 656: Tiểu tử ngươi chờ đó
Sáng sớm, Lý Đạo Huyền tỉnh lại từ trong bản thể bên ngoài hộp.
Tối hôm qua, sau khi hạ nhân của nhà huyện lệnh đã an bài một phòng khách mới, y xấu hổ không dám leo lên giường nữa, thân thể sắt thép nặng nề quả thật không thích hợp ngủ ở trên giường, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống góc tường.
Sau đó kết thúc đồng cảm, trở lại bản thể bên ngoài hộp, thoải mái bò lên giường đi ngủ.
Giường thì để lại cho Cao Nhất Diệp.
Cao Nhất Diệp có chút tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, Thiên Tôn chính là một thần tiên tốt nghiêm chỉnh, không phải là tà thần, không cần chờ đợi xảy ra điều gì, có thể ở chung đã rất hài lòng rồi.
Nàng hài lòng, kết quả cả đêm không ngủ.
Mãi đến khi trời sắp sáng, cuối cùng nàng mới đi ngủ.
Kết quả, ngủ không được bao lâu thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Huyện Mạnh Tân tỉnh rồi!
Trên đường bắt đầu xuất hiện tiếng rao hàng của người bán hàng rong, âm thanh xe ngựa, tiếng bọn quan binh quát tháo trên đường, âm thanh tập trung trò chuyện của lão bách tính, trong hậu viện của nhà huyện lệnh cũng vang lên tiếng đi lại chào hỏi với khách nhân của các nô bộc nha hoàn.
Thiên Tôn test-02 ngồi ở góc tường đột nhiên mở mắt, đứng lên.
Lý Đạo Huyền đã ăn sáng xong, lại vào trong hộp chơi.
Nhìn thấy Cao Nhất Diệp còn đang ngủ trên giường, Lý Đạo Huyền liền mỉm cười đi qua, vốn định ngồi xuống mép giường, nhưng vừa mới làm động tác muốn ngồi liền nhớ tới mình mà ngồi xuống khả năng giường lại bị sập, vội vàng dừng cái mông ở giữa không trung.
Nguy hiểm thật!
Đổi lại động tác, ngồi xổm bên giường.
Khuôn mặt của Cao Nhất Diệp ngay ở trước mặt y, rất gần, có vẻ nàng ngủ rất say, trong lúc ngủ mơ cũng nở nụ cười ngọt ngào, xem ra đang mơ một giấc mơ đẹp.
Lý Đạo Huyền nhìn bộ dạng của nàng, không đành lòng đánh thức nàng nữa. để cho nàng naủ thêm. Một mình đi ra khỏi phòng.
Hộ vệ canh giữ bên ngoài vội vàng hành lễ với y, nhưng còn chưa kịp nói một câu "chào buổi sáng Thiên Tôn", Lý Đạo Huyền liền dựng lên ngón tay trước môi: "Suyt!"
Hộ vệ hiểu ý, vội vàng che miệng lại.
Lý Đạo Huyền đè thấp giọng, như đặc vụ hội ý nhỏ giọng nói: "Nhất Diệp còn đang ngủ, đừng đánh thức cô ấy, các ngươi bảo vệ cô ấy, ta ra ngoài đi dạo."
Các hộ vệ vội vàng ghé sát tới, cũng như đặc vụ hội ý nhỏ giọng nói: "Tuân lệnh!"
Hộ vệ dùng 0. 01 giây suy nghĩ một chút, chỉ bảo vệ thánh nữ đại nhân, không cần bảo vệ Thiên Tôn sao? A! Không đúng, Thiên Tôn là thần tiên, đâu cần phàm nhân chúng ta bảo vệ, con mẹ ta có phải quá phiêu rồi không?
Lý Đạo Huyền cứ như vậy, một người ung dung đi ra khỏi dinh thự của huyện lệnh.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, liền thấy phía sau lại có một đám người chạy đến, kẻ dẫn đầu chính là Trịnh công công của Phúc Vương phủ, mắt gã thâm thì như gấu mèo, sắc mặt kinh khủng, quay về các tùy tùng rống lên: "Cuối cùng trời sáng rồi, chạy mau! Trong nhà này có ma, khẳng định là oan hồn bị lụt chết đuối rất nhiều."
Gã chạy quá nhanh, vội vội vàng vàng, vừa lao ra khỏi cửa liền va bịch vào người Lý Đạo Huyền.
Lý Đạo Huyền nhìn gã đâm sầm vào, vốn có thể cho tránh, nhưng cố ý không làm.
Hai người va chạm, trán cứng đối cứng.
Trịnh công công cảm giác mình giống như đụng vào một tấm sắt,"coong" một tiếng, đầu đau má ơi luôn. Gã hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm xuống, toàn thân run rẩy, nửa ngày không đứng dậy nổi.
Lý Đạo Huyền thầm cười trong bụng, biểu hiện ra lại rất khoa trương la lên: "Ui chao! Ngươi đi không nhìn đường sao, đụng lung tung vậy? Đầu ta đau quá, ta bị trọng thương rồi... Ngươi phải bồi thường tiền thuốc men cho ta"
"Ta bồi ngươi cái rắm!" Tùy tùng của Vương phủ chạy tới đỡ Trịnh công công dậy, còn có người chỉ vào Lý Đạo Huyền nói: "Bọn ta là người của Phúc Vương phủ, đụng vào người thì đụng thôi, chưa từng nghe nói qua tiền thuốc men gì hết." Lý Đạo Huyền: "Ui, ngang tàng như thế sao? Được thôi, vậy ta sẽ không trực tiếp lấy tiền, sửa thành gán nợ đi. Cú va chạm này khiến ta bị trọng thương, ít nhất cũng phải 500 lượng bạc mới có thể khỏi được. Tiền thuê Tiểu Lãng Để lại giảm đi một năm."
Các tùy tùng Vương phủ nghe nói vậy không khỏi hít một hơi lạnh: Con mẹ nó, nhìn ngươi bị đụng có thấy mất cọng lông nào đâu, mở miệng là đòi tiền thuốc men 500 lượng bạc? Lúc trước còn cảm thấy bọn ta quá đáng, hiện tại cảm thấy ngươi mới càng quá đáng hơn.
Nghe y nói vậy, Trịnh công công xoa trán, nhìn chăm chú vào mới nhận ra, đây không phải là hiệp sĩ trẻ tuổi đẹp trai đi bên cạnh Bạch Diên gặp ở trại Hoàng Cân Tiểu Lãng Để hay sao? Hình như là gọi là Tiêu Thu Thủy gì đó?
Trịnh công công chỉ vào Lý Đạo Huyền nói: "Họ Tiêu, ngươi ngon lắm, ngươi cố ý ở chỗ này chờ đụng vào ta đúng không? Ngươi căn bản không bị thương, ngươi khẳng định luyện qua Thiết Đầu công."
Lý Đạo Huyền sờ sờ cái trán mình, còn cố ý đâm đâm vào lớp silicon bên ngoài: "Rõ ràng không phải sắt, da thịt rất mềm mại, ngươi không nên nói ta là đầu sắt, này... ngươi xem, da đầu ta bị đụng đỏ rồi đây này."
Silicon căn bản không có khả năng bị đụng đỏ, màu sắc rất bình thường.
Y rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Đám người Trịnh công công cay lắm, đành phải hừ một tiếng, vung tay áo bỏ đi.
Lý Đạo Huyền còn quay về bóng lưng của họ phất tay, cười nói: "Đi thong thả, không tiễn, nhớ tìm thêm cứu binh. Tần tướng quân không chịu giúp các ngươi, thật là đáng thương."
Trịnh công công toàn thân cứng đờ, ngừng lại, sau đó lại giậm chân bước vội đi.
Đoàn người trong khoảnh khắc đã đi xa.
Lý Đạo Huyền cũng không đuổi theo, hớn hở đi dạo huyện thành Mạnh Tân.
Y vừa mới bỏ đi, trong hẻm nhỏ đối diện con phố có một đám người thò đầu ra, tên dẫn đầu chính là Hứa Thành Long, phía sau còn có hơn mười thủy tặc Tiểu Lãng Để đi theo.
Hắn cười hắc hắc nói: "Ta vốn đang đau đầu làm sao để dẫn dụ hộ vệ đi khỏi, không nghĩ tới, người này lại không mang hộ vệ, một mình chạy đi lung tung." "Hắc hắc hắc, các huynh đệ, theo sau, lát nữa tìm cơ hội kéo hắn vào trong hẻm nhỏ không người, đánh cho một trận, sau đó trói lại bắt về Sơn Tây."
Đám người chui ra con hẻm, chia ra vài nhóm, mỗi nhóm hai ba người, giả làm lão bách tính bình thường đi lại trên đường, trên thực tế lại theo sát Lý Đạo Huyền không xa không gần, chuẩn bị tìm cơ hội động thủ.
Theo dõi bắt cóc, đối với thủy tặc mà nói, đương nhiên là chuyện sở trường.
Lý Đạo Huyền hồn nhiên chưa phát giác ra, đang đi, phía trước có một con hẻm. Lý Đạo Huyền thò cổ nhìn vào bên trong hẻm, bên trong có một lão nhân nghèo, đang co ro ở góc đường.
Y liền đi vào trong hẻm, lấy ra một cục bạc vụn, đặt vào tay lão nhân: "Lão nhân gia, cầm mua thức ăn di."
Lão nhân mừng rỡ: "Đa tạ, đa tạ thiếu hiệp."
Ông thiên ân vạn tạ, cầm bạc nhanh chóng chạy ra khỏi hẻm, đi tìm quầy bán hàng rong mua đồ ăn.
Lý Đạo Huyền nhìn theo lão nhân đi xa, lúc này mới dự định trở lại trên đường cái.
Đúng lúc này, ở đầu hẻm có bóng người nhoáng lên, năm sáu hán tử đã chặn ở đầu hẻm.
Lý Đạo Huyền: "Ồ?"
Y lại quay đầu nhìn, đầu bên kia cũng có một nhóm năm sáu hán tử chặn đường.
Người hai bên cùng nhau từ từ ép vào giữa con hẻm.