Chương 662: Thuyền bị cướp rồi
Chương 662: Thuyền bị cướp rồiChương 662: Thuyền bị cướp rồi
Nam doanh Bát Đại Vương không nghe ra ý sợ hãi trong lời nói của Tây doanh Bát Đại Vương, còn tưởng rằng hắn thật sự muống tặng thịt cho mình ăn, cười ha ha một tiếng: "Được, thuyền này thuộc về ta rồi."
"Các huynh đệ, đi cướp thuyền nào."
Kỳ hạm của Nam doanh Bát Đại Vương liền quay đầu tiến lên nghênh đón thuyền hàng của thôn Cao Gia.
Tây doanh Bát Đại Vương lại nhảy trở về kỳ hạm của mình, trước tiên nhìn thoáng qua [Thưởng Than Đăng Lục Chiến 1632] tại bờ sông đối diện, lại nhìn thoáng qua số thuyền đang hùng hổ đánh tới từ trên mặt sông.
Hắn khẽ phân phó với thủ hạ bên người: "Làm hư bánh lái đi, chúng ta trôi đến hạ du, thoát khỏi chiến trường."
Trong nháy mắt thủ hạ hiểu ý, vội vàng chạy đến đuôi thuyền, hét lớn: "Thủ lĩnh, không tốt, không tốt, bánh lái của chúng ta bị hư rồi, không thể khống chế được phương hướng."
Thủ hạ trên thuyền đều nhận được ra hiệu của hắn, tất cả đều la lên: "Hư rồi, thuyền bị hư rồi, không khống chế được rồi, không xong rồi, chúng ta chỉ có thể trôi theo dòng nước..."
Kỳ hạm của Tây doanh Bát Đại Vương cứ như vậy xuôi dòng trôi đi xa.
Trên thuyền đó cắm soái kỳ của hắn, các lưu khấu dưới trướng hắn vừa thấy soái kỳ đã chạy rồi, vội vàng chủ động đuổi theo. Đội của Tây doanh Bát Đại Vương cứ như vậy thoát ly chiến trường, càng trôi càng xa.
Mà bên kia, Nam doanh Bát Đại Vương lại tiến lên nghênh đón thuyền hàng của thôn Cao Gia, một mảng thuyền nhỏ như đàn kiến trên mặt sông vây tới, chỉ chít, khiến người ta nhìn mà sinh ra chứng sợ không gian hẹp.
"Đánh!"
Bạch Diên ra lệnh một tiếng, dân đoàn thôn Cao Gia liền khai hoả.
Sức chiến đấu của dân đoàn bản thôn cũng không phải tân dân đoàn đang chơi [Thưởng Than Đăng Lục Chiến] có thể sánh bằng, những binh sĩ này đã được huấn luyện nhiều năm, cầm trên tay còn là hỏa súng rèn, không phải hỏa súng đúc, một khi bắn ra, hỏa lực đó cũng không phải tân dân đoàn có thể sánh bằng.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Tiếng hỏa súng dày đặc vang lên, thuyền nhỏ xông về phía họ liên tiếp trúng đạn, lưu khấu trên thuyền không ngừng rơi xuống nước. Bạch Diên nhìn mà phấn khởi: "Bọn người kia, sức chiến đấu trên nước còn không bằng thủy tặc Tiểu Lãng Để nữa."
Thủy tặc Tiểu Lãng Để còn có thể làm chút hỏa tiễn, nằm ngửa chèo thuyền để tránh né hỏa súng, nhưng thủ hạ của Nam doanh Bát Đại Vương trên cơ bản đều là bia ngắm sống .
Cũng đành chịu, nam thuyền bắc mã mà.
Những lưu khấu bị bức ép tới từ Thiểm Tây và Sơn Tây này, thủy tính rất yếu, không ít người chỉ mới học chèo thuyền, nghĩ xem sức chiến đấu trên mặt nước của họ mạnh được bao nhiêu?
Âm thanh hoả súng vang lên liên tục, các lưu khấu không ngừng rơi xuống nước. Lựu đạn cũng ném lên thuyền, một quả lựu đạn là có thể đưa một con thuyền và toàn bộ lưu khấu trên thuyền cho cá ăn.
Chiến đấu ngay từ đầu không có gì phải thấp thỏm, chỉ có đơn phương hành hung.
Nam doanh Bát Đại Vương lập tức phát hiện không đúng, vừa rồi khi lượng lớn thuyền nhỏ vây công chiến thuyền của quan binh thì còn rất dễ dàng, sao đối phó những thuyền hàng này lại trở nên khó khăn như vậy rồi?
"Mẹ nó, thì ra lão Tây không phải nhường thuyền cho ta, mà ném kẻ địch vướng tay chân cho ta." Lúc này Nam doanh Bát Đại Vương mới phát hiện mình bị đào hố rồi, tức giận chửi ầm lên. Hắn lại quay đầu nhìn, mới phát hiện đội thuyền của Tây doanh Bát Đại Vương đã thoát ly chiến trường, trôi về phía hạ du rồi.
Tám chiếc thuyền hàng của thôn Cao Gia người cản giết người, phật cản giết phật, trên mặt sông tung hoành qua lại, đánh cho lưu khấu kêu cha gọi mẹ.
Nam doanh Bát Đại Vương lại nhìn bờ sông, mới phát hiện tiên quân vừa rồi liều mình xông lên bãi sông hầu như đã toàn bộ ngã xuống.
"Con mẹ nó, hỏa súng thủ bãi sông thật là lợi hại." Hắn giờ mới phát hiện, trên bờ sông không có bất cứ vật che chắn gì, căn bản là một trường bắn để cho người ta dùng để tập bắn. Một đội hỏa súng canh giữ trên bờ sông, mặc cho ngươi có bao nhiêu người cũng đừng nghĩ xông lên.
Nam doanh Bát Đại Vương: "Lui lui lui!"
Hắn cũng bắt đầu lớn tiếng thét to, nhưng hắn cũng lập tức phát hiện vấn đề tương tự, trên mặt sông căn bản không truyền mệnh lệnh đi được.
Đành phải cho kỳ hạm của mình quay đầu, chạy về hướng Tử Kim Lương và Sấm Vương.
Đầng thời ở trên thuyền aõ manh chiêng đền. biểu thị mỉnh kim thu binh.
Hắn vừa lui như thế, hai đại tướng tiên phong của lưu khấu xem như là không còn rồi.
Thế tiến công trong nháy mắt đình trệ.
Tiếp theo chính là đội thuyền của Tử Kim Lương và Sấm Vương từ phía sau qua đây, trong đội thuyền của hai người có rất nhiều thương thuyền, còn có lâu thuyền cướp từ chỗ quan phủ, thoạt nhìn rất uy phong.
Thế nhưng, người của Nam doanh Bát Đại Vương vừa rút về, cũng dẫn theo cả tâm tình tiêu cực.
"Đánh không lại!"
"Đối diện hỏa khí rất lợi hại."
"Chạy mau!"
Thủ hạ của Nam doanh Bát Đại Vương lái thuyền vượt qua bên cạnh đội thuyền của Tử Kim Lương và Sấm Vương, người trên thuyền còn đang hét to, đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tâm lý của lưu khấu tới từ phía sau.
Trong lòng mọi người đều đang hoảng hốt!
Thời đại vũ khí lạnh, một khi sĩ khí dao động, vấn đề rất lớn.
Thuyền hàng của thôn Cao Gia tiếp tục lao tới Tử Kim Lương và Sấm Vương.
Các binh sĩ vốn trong lòng hoảng hốt, đột nhiên trông thấy từng quả cầu màu đen ném lên thuyền của mình, ầm một tiếng, xung quanh người ngã ngựa đổ.
Tiếng súng vừa vang lên, đồng đội phe mình liền ngã xuống.
Thoáng cái, người của Tử Kim Lương và Sấm Vương cũng rối loạn.
Thuyền nhỏ trên mặt sông bu sát lại với nhau, một số thuyền muốn lui về phía sau, một số thuyền muốn chạy về phía trước, quân phương bắc vốn lái thuyền không thuần thục, lần này càng luống cuống, còn loạn hơn cả tân binh của tân dân đoàn.
Một đống thuyền nhỏ chen chúc nhau, không thể di chuyển.
Thuyền hàng của thôn Cao Gia cứ thế hùng hổ xông qua, va chạm vào một đống thuyền nhỏ đang tụ tập, tất cả thuyền nhỏ đều bị lật úp, quân phương bắc rơi vào trong nước, cũng chỉ nổi lên hai đợt bọt khí liền bị nước sông cuốn đi.
Tử Kim Lương và Sấm Vương cũng hết cách, không dám giao chiến Chẳng mấy chốc, chiến trường trở nên an tĩnh.
Đám lưu khấu rút về Sơn Tây, vứt bỏ toàn bộ thuyền và trốn lên bờ, chỉ dám đứng cách bờ sông mấy trăm mét, không dám tới gần bờ sông nữa.
Bạch Diên vung tay lên: "Mang đi hết thuyền chúng để lại bên bờ."
Người của dân đoàn thôn Cao Gia nhảy lên trên thuyền bị lưu khấu bỏ lại, khua hai mái chèo, đưa từng con thuyền rời đi.
Đám lưu khấu trợn to mắt nhìn, rất tức giận nhưng mà cũng không có biện pháp nào.
Mãi đến khi một con thuyền cuối cùng cũng bị người của thôn Cao Gia cướp đi, Bạch Diên mới vẫy tay: "Thu binh, chúng ta trở về."
Thuyền đáy bằng của thôn Cao Gia dẫn theo gần ngàn chiếc thuyền nhỏ cướp được trở về Tiểu Lãng Để, Thưởng Than Đăng Lục Chiến đối diện cũng hoàn toàn đánh xong, tiên quân qua sông toàn bộ bị tiêu diệt, tân dân đoàn cũng bắt đầu rút lui khỏi chiến trường.
Bên bờ Hoàng Hà chỉ để lại nhân mã của mấy bộ Tử Kim Lương, Sấm Vương, Nam doanh Bát Đại Vương hai mặt nhìn nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, Tử Kim Lương mới thở dài một hơi: "Đối diện không ngờ có quái vật trên nước như vậy, thuyền của chúng ta bị cướp đi hết rồi, kế tiếp không có cách nào tổ chức qua sông nữa. Chư vị cho rằng, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?"
Mấy tặc tù đều hai mặt nhìn nhau, không nói ra lời.
Tình huống đang rất cấp bách, nếu như họ không thể vượt qua Hoàng Hà, vậy truy binh của tuần phủ Sơn Tây Hứa Đỉnh Thần kia rất nhanh sẽ đến, bọn họ sẽ bị bao vây bên bờ Hoàng Hà.
Không ổn, vô cùng không ổn.