Chương 672: Tới lượt ta
Chương 672: Tới lượt taChương 672: Tới lượt ta
Trời bắt đầu tối.
Trong nhà hàng của Khu du lịch suối nước nóng cực kỳ náo nhiệt, các thương nhân uống rượu vung quyền trong nhà hàng, từng hợp đồng làm ăn được hoàn thành sau mỗi ly rượu.
Mà văn nhân như Ngô Sân, Sử Khả Pháp thì chạy tới đình đài, mang theo bộ trà, im lặng thưởng thức, đàm luận quốc gia đại sự, thỉnh thoảng viết một bài thơ, biểu đạt tấm lòng.
Trong khu suối nước nóng đã có người, các nam nhân tốp năm tốp ba ngâm mình ở trong hồ, nói chuyện buôn bán và gia quốc đều có.
Chẳng qua...
Không nhìn thấy nữ nhân!
Hầu như tất cả nữ nhân đều đã trốn vào trong "hồ riêng tư" kèm theo gian phòng của mình.
Thời đại này, muốn các nữ nhân mặc áo tắm để tắm suối nước nóng trước mặt người khác là điều không thể nào.
Ở nơi sâu nhất khu du lịch, có một "tiểu lâu nội bộ", xung quanh tiểu lâu trồng một hàng tre, giữa rừng tre tô điểm thêm một hồ nước nóng nhỏ.
Hiện tại Lý Đạo Huyền và Cao Nhất Diệp đang tắm bên trong hồ nước nóng riêng tư này.
Hồ cũng không lớn, hai người ngồi đối diện, chân ở dưới đáy nước sẽ lơ đãng đụng vào nhau. Lúc đầu đụng vào, chân của Cao Nhất Diệp sẽ rụt lại rất nhanh, có vẻ rất sợ hãi. Nhưng sau vài lần đụng, nàng đã không còn né tránh nữa, chân hai người cứ thế dính vào nhau.
Cao Nhất Diệp đỏ cả mặt, cũng không biết do tắm nước nóng làm đỏ hay là xấu hổ mà đỏ: "Thiên Tôn, ngài... ngài tắm như vậy có bị rỉ sét không?"
"Chắc có." Lý Đạo Huyền cười: "Thân thể này cũng không đặc biệt làm chống thấm nước, nước đã thấm vào rồi."
Cao Nhất Diệp: "Ôi, vậy phải làm sao?"
"Ha ha, làm lại cái khác thôi."
Cao Nhất Diệp: "Ờ nhỉ."
Quan tâm sẽ bị loạn, thiếu chút nữa nàng đã quên Thiên Tôn có thể đổi thân thể khác bất cứ lúc nào. các thợ rèn làm thử nghiệm thôi." Lý Đạo Huyền cười nói: "Bắt đầu từ số 2 mà đã thêm vào các loại công năng kỳ quái rồi, số 3 ta còn muốn càng nhiều thiết kế hơn."
Cao Nhất Diệp cảm thấy hứng thú: "Số 3 chuẩn bị thêm cái gì?"
Lý Đạo Huyền cười: "Hai tay hai bên làm thành hai khẩu pháo, cánh tay to như thế, chỗ khuỷu tay có thể nhét vào đạn dược, gỡ bàn tay xuống là lộ ra miệng pháo."
Cao Nhất Diệp: "!"
Lý Đạo Huyền: "Trong bàn chân giấu hai bánh xe, lấy bàn chân ra là có thể dùng bánh xe trượt, ta trượt patin rất lợi hại, từng chuyên môn luyện qua”
Cao Nhất Diệp ôm mặt: "Thiên Tôn, rõ ràng ngài có pháp lực, có thể di sơn đảo hải, còn có thể bay, vì sao còn phải chơi pháo và trượt bánh xe."
Lý Đạo Huyền: "Cuộc sống phải muôn màu muôn vẻ mà, ngươi xem mỗi lần Tôn Ngộ Không thu thập yêu quái, đều dùng thủ đoạn khác nhau, nếu như hắn mặc kệ đụng phải yêu quái nào đều dùng một chiêu chui vào bụng yêu quái quậy phá ngũ tạng, vậy còn gì mà thú vị."
Cao Nhất Diệp tỉ mỉ ngẫm lại, thật là như vậy.
Hai người nhất thời không tìm được đề tài, lâm vào an tĩnh ngắn ngủi.
Sắc trời càng lúc càng tối, gió đêm dịu dàng.
Hai người nhất thời không tìm được chuyện để nói, bầu không khí hơi bế tắc.
Ngay khi Lý Đạo Huyền cố gắng tìm kiếm để tài, Cao Nhất Diệp đột nhiên lao về phía trước, nằm cả người vào lòng Lý Đạo Huyền, động tác này thật đúng là dọa y giật mình.
"Vậy thì... đắc tội rồi... Cao Nhất Diệp lắp bắp nói: "Thế nhưng... rất muốn có người, có thể ở bên cạnh ta."
Nghe nói như thế, Lý Đạo Huyền chợt hiểu ra, thân phận của nàng, khiến cho nàng thiếu tiếp xúc với người khác, quá cô đơn. Có lẽ chỉ khi đối mặt với mình, nàng mới có thể nhận được loại giao lưu và va chạm cơ bản nhất giữa người với người này.
Thật ra, bản thân tại sao không phải như vậy?
Y giang tay ra nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hai người lại lâm vào an tĩnh.
Cũng không thể phát sinh cái gì, nhưng thân thiết cùng nhau ngồi trong hồ nước nóng như vậy, trong lòng liền cảm giác được đặc biệt bình tĩnh - Phủ Hoài Khánh, đang trong huyết chiến!
Đại quân lưu khấu vốn sẽ tiến vào Hà Nam, bị Lý Đạo Huyền chặn đường qua sông, đành phải quay đầu đi tới phủ Hoài Khánh.
Lấy sức chiến đấu của lưu khấu hiện tại, châu thành, huyện thành bình thường đều đã vô lực ngăn cản.
Cũng may Hoài Khánh là một phủ thành.
Thời đại này, nhất định phải trên phủ thành mới có thể ngăn cản lưu khấu nhất định.
Trú quân của phủ Hoài Khánh dựa vào tường thành cao to, đã thủ rất nhiều ngày. Phía dưới tường thành chất đầy không ít thi thể, trên đầu thành cũng có rất nhiều quan binh ngã lăn trên mặt đất. Lão bách tính trong thành cũng đang bê đá nấu nước sôi, đập lung tung xuống dưới thành, thỉnh thoảng có người trúng tên, từ trên tường thành rơi xuống dưới.
Tiếng hò hét và tiếng kêu thảm thiết xen lẫn vào nhau.
Tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên suất lĩnh 3000 vệ sở binh Hà Nam, muốn thi cứu từ bên ngoài, nhưng mà binh lực của hắn quá mỏng, binh Hà Nam lại yếu ớt không thể chiến, căn bản đánh không lại 20 vạn lưu khấu, hoàn toàn không có sức cứu viện.
Chỉ có thể không ngừng đi vòng quanh bên ngoài, tìm kiếm cơ hội công vào. Nhưng mà đừng nói đánh vào, ngay cả tìm một nơi nghiêm chỉnh một chút để đóng quân nghỉ ngơi mà hắn cũng không làm được.
Cứ đi, Phàn Thượng Hiên liền đi tới phía nam phủ Hoài Khánh 100 dặm.
Thám báo phi ngựa đến: "Khởi bẩm tuần phủ đại nhân, phía trước là huyện Ôn."
"Huyện Ôn sao?" Phàn Thượng Hiên đã lâu không nghe đến cái tên này: "Cố hương của Tư Mã Ý đúng không? Trước đó không lâu Tây doanh Bát Đại Vương lên đất liền tại huyện Ôn, đã phá banh huyện Ôn, cư dân trong thành mười giết hết chín. .. Triều đình bổ nhiệm tân huyện lệnh mà không ai dám tới nhậm chức, cuối cùng vẫn là tri châu Bồ Châu Thu Thiên Phiên tiến cử một thanh niên đến đó."
Phàn Thượng Hiên lắc đầu: "Hiện tại huyện Ôn chắc nát lắm rồi?"
Thám báo: "Huyện Ôn vừa mới xây lại tường thành, hiện tại thoạt nhìn cũng hẳn hoi rồi. Có lẽ có thể để cho quân ta đóng quân nghĩ ngơi."
"Cái gì?"
Phàn Thượng Hiên cho rằng cái lỗ tai của mình đã bị hư: "Huyện lệnh Thám báo gật đầu.
Phàn Thượng Hiên: "Vậy chúng ta nhanh đi đi."
Phàn Thượng Hiên dẫn theo ba nghìn binh rác rưởi của mình, tốc hành đi về huyện Ôn.
Đối với lời của thám báo hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, thế nhưng khi hắn dẫn quân đi tới dưới tường thành huyện Ôn, mới phát hiện thám báo cũng không nói bậy.
Huyện Ôn mới bị Tây doanh Bát Đại Vương tàn phá qua trước đó không lâu, hiện tại đã lần nữa đứng sừng sững, tường thành bị phá hư rõ ràng tu sửa lại lần nữa, mặc dù bây giờ còn chưa cao, nhưng đã cao tới hai thước, đã có được lực phòng ngự cơ bản rồi.
Trên đầu thành còn có thể nhìn thấy một số lão bách tính đang khiêng tảng đá, đào bùn, tiếp tục làm tường thành cao thêm.
Phàn Thượng Hiên phấn chấn, mừng rỡ: "Có tường thành rồi, chúng ta có thể nghĩ ngơi ở chỗ này."
Đang hài lòng, lại thấy trên đầu thành có một người thò đầu ra.
Hắn nhận ra cái đầu này, chính là đại hiệp Tiêu Thu Thủy hắn từng gặp qua một lần ở huyện Mạnh Tân.
Phàn Thượng Hiên: "Ơ, quái? Ngươi không phải là Tiêu Thu Thủy sao?"
Người thò đầu ra trên tường thành chính là Thiên Tôn test-02: "A, tuần phủ đại nhân, đã lâu không gặp, gần đây đang làm gì? Đã ăn cơm chưa?"
Lý Đạo Huyền ân cần thăm hỏi một phen theo kiểu truyền thống, trong nháy mắt khiến cho Phàn Thượng Hiên ngẩn người.
Một hồi lâu Phàn Thượng Hiên mới dở khóc dở cười nói: "Tiêu đại hiệp giúp ta một việc, gọi huyện lệnh huyện Ôn đi ra gặp mặt."