Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 673 - Chương 673: Phàn Thượng Hiên Lại Tới

Chương 673: Phàn Thượng Hiên lại tới Chương 673: Phàn Thượng Hiên lại tớiChương 673: Phàn Thượng Hiên lại tới

Rất nhanh, Trần Nguyên Ba đi ra nghênh đón.

Hiện tại hắn đã mặc vào một bộ quan phục của thất phẩm huyện lệnh, đội mũ ô sa, nhìn qua rất giống một người đọc sách hào hoa phong nhã.

Hắn mở cửa thành đi ra đón: "Hạ quan Trần Nguyên Ba, không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội."

Ở đây lược bớt một ức chữ hai người nói giọng quan, trực tiếp vào chủ đề chính.

Phàn Thượng Hiên dẫn quân vào thành, đi vào trong huyện thành huyện Ôn rồi mới phát hiện huyện thành này vẫn chỉ khôi phục trên bề ngoài, cũng chỉ là cố gắng dựng lên tường thành, bên trong vẫn còn rất tan hoang.

Hơn một nửa kiến trúc trong thành đã cháy đen, ghé sát vào còn có thể ngửi thấy mùi than cốc. Các lão bách tính đều tập trung ở trong một nửa số nhà sập xệ còn sót lại.

Bên cạnh những căn nhà này còn dựng lên rất nhiều trướng bồng, thú vị chính là, những trướng bồng này đủ mọi màu sắc, trông rất rực rỡ, trong thành thị tan hoang này lại có thêm một vẻ đẹp kỳ quái khác.

Phàn Thượng Hiên cũng không rảnh đi hỏi những trướng bồng đủ mọi màu sắc này là sao, hắn chỉ nhanh chóng hỏi thăm: "Trần huyện lệnh, sau khi ngươi nhậm chức huyện Ôn, trước tiên chính là tư sửa tường thành sao?"

"Đúng vậy!" Trần Nguyên Ba gật đầu: "Lưu khấu vẫn còn đang làm loạn tại phụ cận, phủ thành Hoài Khánh tại phía bắc còn chưa giải vây, lưu khấu có thể quay lại bất cứ lúc nào. Cho nên hạ quan trước hết tổ chức dân phu, xây dựng tường thành, nếu lưu khấu trở lại, có tường thành chung quy sẽ dễ đánh hơn."

Phàn Thượng Hiên nghĩ thầm: trong tay ngươi chỉ có mấy trăm dân phu, cho dù có tường thành cũng không ngăn được lưu khấu, căn bản là làm vô ích.

Tuy nhiên lời này cũng không cần phải nói ra để đả kích tính tích cực làm việc của tiểu quan này.

Phàn Thượng Hiên nhìn ngó chung quanh, mặc dù huyện thành huyện Ôn này tan hoang đổ nát, thế nhưng cũng không thấy các lão bách tính có gì là "tuyệt vọng","bất lực" biểu hiện trên nét mặt.

Ngược lại, có thể rõ ràng thấy được những nét tích cực như "cố gắng","phấn đấu","sống tốt","chúng ta có thể được" trên vẻ mặt của những lão bách tính còn sót lại này.

Đó là một loại niềm tin muốn cầu sinh mạnh mẽ.

Phàn Thượng Hiên cảm thấy kinh ngạc: huyện Ôn đã phải chịu đả kích to lớn mà lão bách tính còn có được diện mạo tỉnh thần như vậy sao? Bọn họ còn đồng ý hỗ trợ tu sửa tường thành dưới sự tổ chức của huyện lệnh nữa? Việc này thật là kỳ quái.

Nghĩ tới đây, hắn không kềm được liền muốn hỏi: "Trần huyện lệnh, ngươi vừa mới đến nhận chức, đã tổ chức lão bách tính ở đây tốt như vậy rồi, bọn họ còn đồng ý xuất lực làm việc. Bản quan đi ngang qua mấy huyện thành khác, lão bách tính đều rơi vào trạng thái mất khống chế."

Trần Nguyên Ba mỉm cười: "Nhu cầu của lão bách tính, chẳng qua là có miếng cơm ăn, có thể sống được. Hạ quan cung cấp cho họ đủ thức ăn, họ tự nhiên có được hy vọng sinh tồn. Nếu cầu sinh, vậy tự nhiên phải xuất lực tu sửa tường thành, đây cũng là vì bảo hộ chính họ."

Phàn Thượng Hiên nghe ra một từ then chốt: đồ ăn!

"Trong huyện khố còn có đồ ăn?" Phàn Thượng Hiên ngạc nhiên: "Tây doanh Bát Đại Vương đã thiêu huỷ nơi này thành như vậy rồi, sao có thể còn để lại đồ ăn?"

Trần Nguyên Ba: "Trong huyện khố đương nhiên không còn đồ ăn rồi, lương thực ở đây đều là Tiêu đại hiệp cung cấp."

Lúc này Phàn Thượng Hiên mới đột nhiên tỉnh ra, quay đầu nhìn sang Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền quay về cười hì hì.

Phàn Thượng Hiên vội vàng chắp tay với y: "Tiêu đại hiệp thật là có tâm, huyện Mạnh Tân nhờ ngươi hỗ trợ, huyện Ôn lại được ngươi hỗ trợ, thực sự là ở đâu có lưu khấu, ngươi sẽ chạy tới đó hỗ trợ. Nếu Đại Minh triểu ta có thêm một vài người như Tiêu đại hiệp, đâu còn lo lắng thiên hạ sẽ không yên ổn."

Lý Đạo Huyền cười hắc hắc, cũng không nói nhiều lời vô ích.

Trong lòng lại nghĩ: Đại Minh triều có thêm một vài người xuyên không như ta, sợ là đã đánh cho chế độ vương triều phong kiến của ngươi thủng trăm ngàn lỗ rồi. Một người xuyêng không làm chế độ thần quyền, một người xuyên không làm chủ nghĩa tư bản, một người xuyên không làm xã hội chủ nghĩa, một người xuyên không làm chủ nghĩa cộng sản, lại thêm một người xuyên không làm chủ nghĩa cộng hòa, lại thêm một người chơi [Civilization], lại một người chơi [Stellaris], hoặc là thêm một người chơi Mỗi người chiếm một tỉnh để chơi!

Đại Minh triều sẽ bị chơi thành bộ dạng gì?

Phàn Thượng Hiên lại tiếp tục quan sát một lát, mặc dù có lương thực chính là đại sát khí lớn nhất, thế nhưng người gọi là Trần Nguyên Ba này hiển nhiên có trình độ quản lý rất khá, am hiểu làm công tác quần chúng. Hắn sắp xếp công việc cho những lão bách tính may mắn còn sống sót của huyện Ôn này ngay ngắn rõ ràng.

Người già và phụ nữ phụ trách làm cơm, làm việc vặt. Nam tử thanh tráng niên thì khiêng đá đào đất, không ngừng gia cố thêm cho tường thành, mỗi một công việc tiểu đội ngũ đều phối hợp rất tốt, không ảnh hưởng và quấy rầy lẫn nhau.

Phàn Thượng Hiên: "Trần huyện lệnh, trước đây ngươi từng làm qua việc này rồi à?"

Trần Nguyên Ba: "Trước đây hạ quan từng làm thủ tịch sư gia cho tri châu đại nhân ở Bồ Châu. Tới nơi này đảm nhiệm huyện lệnh, cũng là nhờ có tri châu đại nhân tiến cử."

Phàn Thượng Hiên thầm nghĩ: thì ra là thế! Quan viên cả triều không một ai đồng ý tới nơi này, cuối cùng lại đem ngươi thượng vị. Chậc chậc, thanh niên nhân rất có tiền đồ, hy vọng đừng chết ở chỗ này.

Nghĩ đến vấn đề "chết ở chỗ này", lực chú ý của hắn lại chuyển sang phương diện chiến lược.

Lông mày nhíu thật sâu.

Lý Đạo Huyền từ bên cạnh thò đầu tới: "Tình huống bên phủ Hoài Khánh thế nào rồi?"

Phàn Thượng Hiên: "Ài! Lưu khấu hơn 20 vạn đại quân, vây quanh phủ Hoài Khánh, đang công thành. Trong tay bản quan chỉ có 3000 người, xem đi, chút người phía sau ấy... Căn bản không cứu được phủ Hoài Khánh."

Trần Nguyên Ba hiếu kỳ nói: "Tuần phủ Sơn Tây Hứa Đỉnh Thần không phải vẫn đang dẫn đại quân đuổi sát phía sau lưu khấu sao? Vì sao lưu khấu lại chạy tới phủ Hoài Khánh mà vẫn không có quan binh đuổi theo đánh bọn chúng?"

Lý Đạo Huyền: "Ngươi quên rồi sao, quan binh không thể qua tỉnh cảnh."

Trần Nguyên Ba chợt tỉnh ra, hiểu được.

Lưu khấu vừa vào Hà Nam, tuần phủ Sơn Tây muốn nhúng tay vào là không được rồi, chỉ có thể do tuần phủ Hà Nam quản, dù cho lưu khấu đứng ở môt bước hên canh tỉnh cảnh œifa Sơn Tây và Hà Nam auav sanda lè lưỡi, phun nước bọt với lính Sơn Tây, lính Sơn Tây cũng chỉ có thể nhìn, không thể đuổi qua.

Việc này tương đối xấu hổ.

Phàn Thượng Hiên: "Bản quan đã thượng thư triều đình, xin phía trên lập tức an bài người qua đây cứu viện, bằng không, bản quan đâu thể xử lý được những lưu khấu này, ài."

Trong khi nói chuyện, binh Hà Nam đã tiến vào thành.

3000 binh Hà Nam này đã uể oải không chịu nổi, rất cần một nơi để nghỉ ngơi, nhưng khắp nơi trong thành đều là nhà cửa tan hoang bị cháy đen, họ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cũng không dễ dàng.

Xa xa có một khu vực trướng bồng đủ mọi màu sắc, họ cũng không biết đó là tình huống gì, không dám tới gần.

Những binh Hà Nam này chiến ý thấp, quân lương cũng không đủ lắm, khi ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không có gì để ăn. Có vài người có thể lấy ra nửa cái bánh, có vài người ngay cả bánh cũng không có, chỉ có thể chép miệng.

Phàn Thượng Hiên khó chịu ra mặt: "Chỗ ta ngay cả quân lương cũng không phát đủ cho họ ăn, ài, tiếu phi tiễu phỉ, thế thì làm sao mới tiễu được phỉ?"

Trần Nguyên Ba dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lý Đạo Huyền, nhận được ánh mắt khẳng định rồi, hắn mới quay đầu lại, nói với Phàn Thượng Hiên: "Lương thực Tiêu đại hiệp biếu tặng còn rất nhiều, hạ quan sẽ đi an bài cho các binh sĩ ăn một bữa no đi."
Bình Luận (0)
Comment