Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 674 - Chương 674: Ta Đi Huyện Ôn Thu Hoạch

Chương 674: Ta đi huyện Ôn thu hoạch Chương 674: Ta đi huyện Ôn thu hoạchChương 674: Ta đi huyện Ôn thu hoạch

Phủ Hoài Khánh, phủ thành cao to, cửu công bất hạ.

Thật ra lưu khấu cũng rất phiền.

Trong đại doanh lưu khấu, Nam doanh Bát Đại Vương vén rèm trướng bồng lên đi vào, thấy Sấm Tướng đang bày ra một tấm địa đồ thô sơ, nhíu mày, đang nghiên cứu cái gì.

Nam doanh Bát Đại Vương đặt mông ngồi ở bên cạnh: "Sấm Tướng, nhờ có ngươi, giúp bọn ta mở đường tiến vào Hà Nam, bằng không thì không khéo bọn ta đã bị vây chết ở bên Hoàng Hà rồi."

Sấm Tướng gật đầu, cũng không nói gì, tiếp tục nghiên cứu địa đồ.

Còn có Tây doanh Bát Đại Vương ngồi bên cạnh.

Nam doanh Bát Đại Vương quay sang trừng mắt với Tây doanh Bát Đại Vương, không muốn để ý đến. Trận chiến vượt sông Hoàng Hà lần trước, Tây doanh Bát Đại Vương miệng thì nói không tranh thuyền với hắn, kết quả ném cho hắn quân địch khó gặm, điều này làm cho trong lòng hắn rất khó chịu.

Hắn lại chuyển lực chú ý sang trên người Sấm Tướng: "Sấm Tướng, nếu công không nổi phủ Hoài Khánh này, quân ta sẽ bị thiếu lương."

Sấm Tướng gật đầu: "Đúng vậy! Chúng ta hơn 20 vạn đại quân, mỗi ngày tiêu hao rất lớn, dựa vào đánh một vài thành nhỏ huyện nhỏ là không nuôi nổi nhiều người như vậy, chỉ có công phá được thành lớn như phủ Hoài Khánh, chúng ta mới có thể đạt được nhiều lương thực để duy trì thêm một khoảng thời gian."

Nam doanh Bát Đại Vương: "Thế nhưng cứ thế này, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn là không công được."

Sấm Tướng thở dài: "Đánh phủ thành còn khó khăn hơn so với ta tưởng tượng, hiện tại binh sĩ của chúng ta dã lộ tử chiếm đa số, công thành còn chưa có trình tự, còn cần huấn luyện nhiều hơn."

Nói đến đây, hắn chợ đổi giọng: "Hiện tại, tập trung cùng một chỗ có lẽ cũng không phải biện pháp tốt. Vì kiếm lương thực đủ ăn, chúng ta cần phải tách ra, nhiều lộ cùng tiến. Cứ như vậy có thể giúp chúng ta có đủ lương thực để ăn, thứ hai cũng có thể phân tán binh lực của quan binh, tránh để quan binh cũng tập trung đến một nơi."

Nam doanh Bát Đại Vương: "Chiếu theo ý của Sấm Tướng, nên giải tán?"

ấm Tiểớng: “Ta không muốn điải tán nhưng lúc nàv diải tán là biên pháp tốt nhất, chí ít đừng tập trung hơn 20 vạn người một chỗ."

Đám người Tử Kim Lương, Sấm Vương, Lão Hồi Hồi, Tào Tháo bên cạnh đều vẻ mặt không tốt lắm.

Nam doanh Bát Đại Vương đứng lên: "Được, đã như vậy, ta đi trước. Con mẹ nó, các ngươi đều còn cái ăn, chỉ có ta không có cái ăn, đang trông mong đánh hạ phủ Hoài Khánh để chia lương đây này. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không đánh hạ được phủ Hoài Khánh, vậy ta sẽ ra ngoài tìm lương trước."

Tử Kim Lương: "Thôn trấn huyện thành chung quanh đều đã bị chúng ta cướp một lần lại một lần rồi, ngươi còn có thể đi đâu tìm lương?"

Nam doanh Bát Đại Vương cười mà không nói, chỉ nhanh chóng đi ra ngoài.

Thì ra, thám báo của hắn đã lén báo cáo cho hắn một việc, 3000 vệ sở binh rác rưởi của tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên đã tiến vào huyện Ôn phía nam trú đóng rồi.

Khi Nam doanh Bát Đại Vương nghe được tin tức này, trong lòng đã có tính toán: Vệ sở binh Hà Nam mà Phàn Thượng Hiên dẫn theo chỉ là quả hồng mềm, là loại bóp cái là chết, rất dễ bắt nạt.

Hiện tại không còn lão bách tính nào để cướp, dứt khoát lão tử sẽ đi cướp của quan binh. Đám quan binh cho dù nghèo thế nào, đi ra đánh trận trên người cũng sẽ mang theo chút quân lương, lão tử cướp quân lương, vũ khí, áo giáp của họ, cũng có thể kiếm được một khoản.

Dù sao thì sức chiến đấu của vệ sở binh cũng yếu kém không khác gì lão bách tính.

Nam doanh Bát Đại Vương rời khỏi doanh, không nói hai lời, chọn ra một vạn thủ hạ tiến về huyện Ôn phía nam. -

Các vệ sở binh Hà Nam thế nào cũng không nghĩ tới, triều đình không thể cho họ ăn no, nhưng ở trong huyện thành nhỏ kỳ quái này lại có một đại hiệp kỳ quái và một huyện lệnh mới tới có thể cho họ ăn một bữa no nê.

Cầm trong tay bánh gạo do Trần Nguyên Ba phái người phát cho, ba nghìn quan binh quả thật rơi lệ đầy mặt.

Thật ra, Đại Minh triều ngoại trừ biên quân bắc bộ, vệ sở binh phía nam làm ruộng hơn 200 năm, đều đã trở nên không khác gì với nông dân bình thường.

Bình thường họ cũng không trải qua huấn luyện gì, mỗi ngày chỉ là truân điền, truân điền, truân điền, ruộng đồng của họ còn bị võ quan, quan văn, vương gia xâm chiếm, rất nhiều vệ sở binh đều sống rất khó khăn. Dẫn đến lượng lớn quân hộ phía nam bỏ trốn.

Võ quan cũng vui lòng nhìn họ bỏ trốn, mỗi người bỏ trốn, võ quan có thể ăn thêm phần lương của một người, đương nhiên là vui vẻ mà làm.

Cho nên những vệ sở binh này khi đánh trận sẽ không liều mạng, vừa tiếp xúc với địch là sẽ chạy trốn. Ý chí chiến đấu của bọn họ, thậm chí còn kém hơn cả dân đoàn. Bởi vì dân đoàn đánh thua sẽ bị mất đi gia viên của mình, đó là không liều không được.

Phàn Thượng Hiên mang theo một đội quân như vậy, đánh trận có thể thắng được mới là chuyện lạ.

Hắn nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của đám vệ sở binh, trong lòng cũng cảm giác là lạ.

Nhưng vào lúc này, một thám báo chạy tới, rống lên: "Lưu khấu, lưu khấu lại tới rồi."

Phàn Thượng Hiên kinh hãi!

Trần Nguyên Ba thì ồ một tiếng, quay đầu nhìn sang Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền gật đầu với hắn, kiểu như không thành vấn đề.

Trần Nguyên Ba liền yên lòng. Thiên Tôn biểu thị như vậy, vậy khẳng định thuỷ quân của thôn Cao Gia cách nơi này không xa, không cần lo lắng.

Hai người họ ở bên cạnh len lén giở trò, Phàn Thượng Hiên bên kia lại hoảng muốn chết, nắm lấy thám báo hỏi: "Tới là lộ lưu khấu nào? Tới bao nhiêu người?"

Thám báo: "Tới là Nam doanh Bát Đại Vương, khoảng chừng một vạn người."

"Lại là tên này." Phàn Thượng Hiên: "Người này bị Bạch Diên đánh đuổi trên Hoàng Hà, không phải bị tổn thất thảm trọng sao? Tại sao chỉ chớp mắt lại có một vạn người rồi?"

Vấn đề này thật sự rất ảo diệu, không ai có thể trả lời hắn.

"Chuẩn bị tác chiến." Phàn Thượng Hiên nhảy dựng lên, lớn tiếng hét.

Các võ quan dưới trướng hắn cũng vội vàng hét lên, giục vệ sở binh.

Vệ sở binh vội vàng gặm lấy gặm để cho hết cái bánh gạo còn dở, cầm lấy vũ khí, đi lên tường thành.

Mặc dù bọn họ là vệ sở binh như gà con, nhưng bọn họ cũng không quá sợ hãi.

Bọn họ là quan binh, cho tới nay, quan binh đều là đuổi lưu khấu chạy, trong mắt họ: Lưu khấu khẳng định là không biết huyện Ôn có quan binh, nhiều quan binh như vậy đang thủ thành, chắc cũng không dám công thành đâu.

Doạ cũng có thể doạ cho bọn chúng bỏ chạy.

Ý nghĩ này không riêng gì các binh sĩ có, các võ quan cũng vậy, thậm chí ngay cả Phàn Thượng Hiên cũng có ý nghĩ tương tự.

Mọi người canh giữ ở bên tường thành, giơ lên một hàng tinh kỳ.

Tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên, Hà Nam phó tổng binh xxx, tham tướng xxx...

Nhiều cờ như vậy dựng lên, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được quan binh nơi này ít nhất có mấy nghìn, khẳng định lưu khấu bình thường không dám qua đây rồi.

Chẳng qua...

Rất nhanh bọn quan binh biết là mình đã sai rồi.

Một vạn đại quân của Nam doanh Bát Đại Vương lần này không trốn cũng không chạy nữa, dường như không nhìn thấy một đống cờ đang bay trên tường thành, giống như mây đen phủ xuống ngoài thành huyện Ôn.

Bọn quan binh nhìn thấy lưu khấu không hề có ý rút đi chút nào, lúc này mới phát hiện hình như có chỗ nào không đúng.
Bình Luận (0)
Comment