Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 677 - Chương 677: Tiểu Thiên Tôn Đại Mạo Hiểm

Chương 677: Tiểu Thiên Tôn đại mạo hiểm Chương 677: Tiểu Thiên Tôn đại mạo hiểmChương 677: Tiểu Thiên Tôn đại mạo hiểm

Tiểu Thiên Tôn trinh sát - xuất kích!

Lý Đạo Huyền dự định thể hiện, từ trên tường thành nhảy xuống.

Đứng ở bên mép tường thành nhìn xuống phía dưới, ôi mẹ ơi, tường thành cao hai thước, ở trong mắt Thiên Tôn trinh sát lại giống như cao lầu mấy chục mét.

Thực sự nó rất cao.

Thậm chí Lý Đạo Huyền không dám nhảy.

Nhìn xuống phía dưới liền cảm thấy sợ độ cao rồi.

Bỏ đi, không phải sợ, dù sao không ngã chết được, nắm mũi nhảy đi.

Thiên Tôn trinh sát khẽ quát một tiếng rồi nhảy xuống phía dưới.

Một cảm giác như sao băng rơi, một cảm giác như mất trọng lượng...

"Phịich!"

Lý Đạo Huyền vững vàng chạm đất.

Cũng may y cố ý không có mở ra cảm ứng tường tận của "đồng cảm", cũng sẽ không thấy đau.

Vỗ mông bò dậy, quay về Trần Nguyên Ba đang trên tường thành nhìn ngây người làm một thủ thế ok, ta không thành vấn đề, sau đó cất bước đi về hướng rừng cây nơi quân của Nam doanh Bát Đại Vương trốn đằng xa.

Tiểu Thiên Tôn thật là quá nhỏ, cây cỏ hơi cao một chút cũng cao hơn y, y vừa đi về phía trước, vừa lấy tay gạt cỏ dại ra.

Phía trước có một đám cây dương xỉ rất uy vũ khí phách, trông giống một rừng cây đại thụ che trời, khoảng cách rất nhỏ, cành lá sum xuê, đã chặn con đường của Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền muốn đi tới từ giữa hai thân cây, nhưng lấy tay lại không thể gạt được thân cây đó ra.

Việc này thật xấu hổ, sau khi thân thể thu nhỏ lại, khí lực cũng nhỏ theo.

Vậy va vào thôi!

Mặc dù y chỉ to bằng nắm tay, nhưng bởi vì có cương cân thiết cốt, trọng lượng thân thể cũng không nhẹ, thế là lui về phía sau vài bước, lại va mạnh về phía trước, phốc, thân cây dương xỉ bị đụng gãy.

Lý Đạo Huyền đứng ở trên "thi thể" của cây dương xỉ, kiêu ngạo làm môt thủ thế chíữ \V- "Oh veah_ ai bảo naươi đếi nahich với bản Thiên Tên: hiện tại gãy chưa?"

"Cơ mà, ta chỉ đánh thắng một cây dương xỉ thì có gì mà cao hứng?"

Tiếp tục đi tới. ..

Khoảng cách vài trăm thước, đối với một nhân loại mà nói đi vài phút mới tới được, thế nhưng đối với một người tí hon chỉ to bằng nắm tay thì thật không gần.

Lý Đạo Huyền đang đi, sắc trời càng ngày càng tối, chẳng mấy chốc, đưa tay phía trước đã không thấy được năm ngón.

Song như vậy cũng tốt, đỡ phải bị tặc nhân phát hiện.

Y ở trong bụi cỏ không ngừng "vượt mọi chông gai" tiến về phía trước, đang đi, bên cạnh đột nhiên vèo một tiếng, một con quái vật nhảy ra, dùng một đôi mắt đỏ lòm nhìn y.

Con chuột!

Lại còn là một con chuột gầy giơ xương.

Hình như nó cảm thấy hứng thú đối với tiểu Thiên Tôn, bộ dạng như muốn ăn tươi y.

Lý Đạo Huyền cảm giác áp lực như núi.

Ánh mắt con chuột tràn đầy sát ý.

Không được hoảng!

Lý Đạo Huyền đưa tay cạy trên cánh tay một cái, một miếng da silicon tách ra, một lưỡi dao nhở bắn ra từ bên trong, dài tương đương với dao nhỏ gọt trái cây.

Đây là công năng phụ của Thiên Tôn trinh sát, chuyên môn chuẩn bị cho Thiên Tôn tham ăn, thỉnh thoảng muốn ăn trái cây mà không tìm được dao gọt sẽ lấy Thiên Tôn trinh sát ra để gọt vỏ.

Tiểu Thiên Tôn quay về con chuột bày ra thủ thế "đao pháp gọt trái cây", vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi đừng có mà qua đây, lão tử tinh thông đao pháp gọt trái cây, thiên hạ không có quả nào là đối thủ của ta, ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ."

Con chuột nổi điên: "Chít chít chít!"

Tiểu Thiên Tôn: "Tới đây, ngươi tới đây."

Con chuột lao mạnh về phía trước.

Tiểu Thiên Tôn: "Tuyệt chiêu trái cây đao pháp: cắt táo làm đôi!"

Con chuột cắn một phát vào cái đầu tiểu Thiên Tôn. Một tiếng rắc vang lên, hàm răng con chuột thiếu chút nữa bị gãy, không biết cắn phải thứ quỷ quái gì, nó sợ quá ngẩn ra, rồi quay đầu chật vật chạy trốn.

Lúc này tiểu Thiên Tôn mới xoa xoa nước bọt trên đầu mình, hừ một tiếng nói: "Chuột yêu quái, quả nhiên không phải là đối thủ của bản tôn."

Có thể tiếp tục đi tới rồi...

Mới vừa đi hai bước, một chân đạp vào không khí, phịch một tiếng ngã vào trong một mương nước bên cạnh ruộng. Thật vất vả vỗ mông đứng lên, vừa đứng im, mắt chớp một cái.

Xung quanh có hơn mười đôi mắt đỏ lòm đang nhìn y.

Tiểu Thiên Tôn: "Các ngươi đừng qua đây a! A a a a!"

"Tuyệt chiêu: cắt táo làm đôi!"

"Tất sát: lê lột vỏ."

"Bí kiếm: bổ cam tám múi."

Sau vài phút, tiểu Thiên Tôn mới chật vật bò ra khỏi mương.

Lớp silicon bên ngoài bị đám chuột cắn rớt không ít, trên thân thể khắp nơi lộ ra xương kim loại, chỉ còn lại cái đầu được y bảo vệ tốt, dù sao khuôn mặt rất quan trọng. Nếu như khuôn mặt không thể thể hiện ra đó là pho tượng Thiên Tôn, y sẽ không thể "đồng cảm".

Cho nên nam nhân nhất định phải bảo vệ mặt mình!

Tiểu tiểu Thiên Tôn, trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, rốt cuộc đi tới trước rừng cây.

Đến đây rồi, rốt cuộc không có chuột đi ra quấy rối nữa.

Bởi vì nơi này có nhiều người.

Trong rừng cây có một nhánh đại quân đang ẩn núp, người thì nằm người thì ngồi, hoặc người thì đứng.

Người của Nam doanh Bát Đại Vương quả nhiên vẫn chưa đi.

Hắn không cam lòng mình hết lần này đến lần khác bị mấy trăm hỏa súng binh đánh cho té cứt té đái.

Lý Đạo Huyền từ trong bụi cỏ từ từ bò vào trung quân của tặc quân, chỉ thấy Nam doanh Bát Đại Vương vẻ mặt dữ tợn và mấy đầu mục thân tín đang vây quanh hắn, cả đám đang thảo luận chiến thuật.

"Trời tối thui rồi." Nam doanh Bát Đại Vương nói: "Nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ tiến công tốt nhất, lúc trời mới tối, tinh thần của chúng còn tỉnh táo, khẳng định còn thủ vệ sâm nghiêm, chúng ta phải đợi đến sau Mấy tên đầu mục cùng nói: "Tuân lệnh."

Nam doanh Bát Đại Vương nói: "Trên đường lén đi tới thành nhất định phải an tĩnh, không được ai phát ra một chút âm thanh nào, chỉ cần chúng ta mò tới gần, tầm bắn của hỏa súng binh sẽ không còn tác dụng nữa. Đánh sáp lá cà, chúng ta từng sợ ai."

Một đầu mục nói: "Lão đại, thủ hạ của thủ hạ là mặt hàng gì ngài cũng biết rồi đấy, muốn quản cái miệng của họ cũng quá khó khăn, thể nào cũng có người khi hành quân nói thầm với nhau."

Mấy Nam doanh Bát Đại Vương: "Để cho toàn bộ binh sĩ đều ngậm mấy đồng tiền trong miệng, đồng tiền trong miệng ai mà rơi ra, sẽ bị lão tử quân pháp xử trí."

Mấy tiểu đầu mục: "Lão đại thật thông minh."

Nam doanh Bát Đại Vương dương dương đắc ý nói: "Chiêu này lão tử học được trong [Tam Quốc Diễn Nghĩa]. Đã bảo các ngươi đọc sách nhiều vào, tri thức trong sách rất nhiều, lũ ngốc các ngươi toàn là bất học vô thuật thôi."

Nói đến đây, hắn lại cười khẩy một tiếng: "Được rồi, từ bên cạnh tường thành bắc là không công qua được, đối phương khẳng định sẽ trọng điểm đề phòng phía bắc, chúng ta đi vòng qua phía đông rồi tập kích, càng dễ thành công."

Mấy tiểu đầu mục: "Lão đại thực sự là Gia Cát Lượng tái thế, a, không đúng, Gia Cát Lượng cũng kém lão đại."

Nam doanh Bát Đại Vương đắc ý cười: "Ha ha ha, khẳng định rồi. Gia Cát Lượng chỉ biết dùng kế, không biết chém người. Bản đại vương vừa có thể dùng kế, cũng có thể chém người, văn võ song toàn, Gia Cát Lượng nhiều lắm chỉ bằng nửa ta thôi, ha ha ha ha."

Tiểu Thiên Tôn ngả hai tay: Đúng là lũ ngốc! Cho chút ánh nắng liền rực rỡ, không rõ bản thân có mấy cân mấy lạng rồi.
Bình Luận (0)
Comment