Chương 678: Tiêu cự hiệp đã chết
Chương 678: Tiêu cự hiệp đã chếtChương 678: Tiêu cự hiệp đã chết
Phàn Thượng Hiên ngủ cũng không sâu giấc, thậm chí có thể nói là căn bản không ngủ.
Tuổi cao, giấc ngủ sẽ kém đi.
Lật qua lật lại ngủ một hồi, vẫn không thấy muốn ngủ, hắn liền đi ra khỏi trướng bồng, một mình thong thả bước đi trong huyện thành huyện Ôn giữa buổi đêm.
Trong thành tối om, chỉ có mấy chậu than trên tường thành đang cháy, toả ra chút ánh sáng yếu ớt.
Phàn Thượng Hiên nhìn trái ngó phải, phát hiện trên tường thành chỉ có rất ít mấy thủ binh, đa số binh sĩ vậy mà đều đang ngủ, huyện Ôn tựa như đang trong thời kỳ hòa bình, không hề bố trí phòng vệ.
Phát hiện này khiến hắn hoảng sợ, vội vàng chạy đến trướng bồng của Lý Đạo Huyền, vén rèm đi vào. Vừa vào liền nhìn thấy Lý Đạo Huyền đang ngồi trên mặt đất ở góc trướng bồng, ngồi khoanh chân, không nói không động đậy, hình như đang tu dưỡng nội tức.
Phàn Thượng Hiên vội vàng hai tay nắm lấy vai Lý Đạo Huyền và lay mạnh: "Tiêu thế hiệp, Tiêu cự hiệp, ban ngày chúng ta còn nói, đêm nay tặc tử sẽ tập kích, sao ngươi lại không có chút an bài nào, hầu như toàn bộ binh sĩ đều đang ngủ."
Lắc lư mãi mà Tiêu cự hiệp vẫn không có chút phản ứng nào.
Phàn Thượng Hiên càng hoảng sợ, đưa tay thử thăm dò hơi thở của Tiêu cự hiệp...
Sau đó cả người trong nháy mắt cứng đờ.
Không có hơi thở!
Tiêu cự hiệp không còn thở nữa!
"Aa a a!" Phàn Thượng Hiên hét lên: "Xong rồi, Tiêu cự hiệp lại mất vào lúc quan trọng thế này, vì sao? Vì sao lại như vậy? Là luyện công luyện đến mức khí tuyệt bỏ mình sao? Tại sao có thể như vậy? Ngươi không thể cứ đi như vậy được, lưu khấu còn đang ở bên ngoài. Huyện Ôn phải làm sao bây giờ?"
Hắn lảo đảo chạy ra trướng bồng, thất hồn lạc phách lại chạy đến trướng bồng của Trần Nguyên Ba, chạy ào vào, lắc lư thật mạnh Trần Nguyên Ba đang ngủ say: "Xong rồi, Tiêu thế hiệp chết rồi, Tiêu cự hiệp chết rồi." màng hỏi: "Tuần phủ đại nhân, làm cái gì đấy?"
Phàn Thượng Hiên: "Tiêu cự hiệp chết rồi, không còn thở, không còn thở nữa, tay chân lạnh ngắt."
Trần Nguyên Ba thầm bật cười một tiếng: đó chỉ là một pho tượng của Thiên Tôn, khi Thiên Tôn không phụ thân nó sao mà thở được? Tay chân lạnh ngắt mới là hợp lý.
Có điều lời này cũng không thể nói ra như vậy.
Hắn đành phải bình tĩnh nói: "Tuần phủ đại nhân yên tâm, Tiêu cự hiệp chỉ đang luyện công."
Phàn Thượng Hiên: "Cái gì? Luyện công?"
Trần Nguyên Ba: "Công phu đó gọi là Băng Hồn Ngưng Khí công, khi luyện toàn thân như nằm trong hầm băng, tay chân đương nhiên lạnh rồi, hơn nữa hơi thở cũng trở nên dài, một hai canh giờ mới có thể hít thở một hơi."
Phàn Thượng Hiên: "Ngươi không phải đang lừa bịp bản quan đó chứ?"
Trần Nguyên Ba: "Hạ quan không dám."
Phàn Thượng Hiên: "Ta nhìn thế nào cũng cảm thấy là Tiêu cự hiệp đã chết."
Trần Nguyên Ba: "Yên tâm yên tâm, lát nữa sau khi Tiêu cự hiệp luyện công xong một đại chu thiên, sẽ tỉnh lại."
Trong lòng Phàn Thượng Hiên vẫn cực kỳ thấp thỏm bất an: "Được thôi, trước tiên không nói đến chuyện của Tiêu cự hiệp nữa, chuyện phòng thủ các ngươi làm kiểu gì vậy? Rõ ràng đoán được tặc tử có khả năng dạ tập, vì sao phòng thủ lỏng lẻo như vậy."
Trần Nguyên Ba: "Bởi vì sau nửa đêm tặc tử mới có thể tới dạ tập, trước đó sẽ không tới. Tiêu cự hiệp bảo chúng tôi nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon, tỉnh thần tỉnh táo, sau nửa đêm mới thu thập đám cẩu tặc đó."
Phàn Thượng Hiên: "Lúc nào tặc tử công thành, các ngươi cũng biết sao?"
"Biết a!" Trần Nguyên Ba nói: "Vừa rồi Tiêu cự hiệp đã dò xét tặc doanh trong đêm, nghe trộm được kế hoạch của tặc tù."
Phàn Thượng Hiên: "Hít!"
Không khí lạnh hoá thành dạng tơ, bị hắn hút vào.
Vẫn là lần đầu tiên Phàn Thượng Hiên nghe nói có loại chuyện này, hai auân øiao chiến. đai tướng môêt hên lén lên vào doanh địch. nahe †râm kế hoạch của bên địch, con mẹ nó quá ly kỳ rồi, đây là tình tiết mang ra từ trong Bình Thư nào?
Muốn cho hắn tin tưởng ngay, điều đó là không thể.
Phàn Thượng Hiên thật sự còn hoang mang lắm.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Đạo Huyền: "A, nửa đêm nửa hôm các ngươi không ngủ mà đang làm cái gì đấy?"
Phàn Thượng Hiên chợt quay đầu lại, liền trông thấy Lý Đạo Huyền ở đối diện đang phất tay với hắn.
Phàn Thượng Hiên: "A, ôi trời! Sống thật sao?"
Lý Đạo Huyền: "2"
Trần Nguyên Ba quay về y chớp mắt vài cái, nhanh chóng nói: "Tiêu cự hiệp, vừa rồi ngài đang luyện Băng Phách Ngưng Khí công, tuần phủ đại nhân còn tưởng rằng ngài đã chết rồi."
Lý Đạo Huyền: "A a a, thì ra là vậy. Ha ha, cảm ơn quan tâm, môn công phu đó ta luyện tà lắm, khi luyện công quả thật rất giống một người chết."
Phàn Thượng Hiên tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay Lý Đạo Huyền, sờ một cái: "Vẫn rất lạnh mà."
Lý Đạo Huyền: "Quen là tốt rồi, con người của ta cứ mùa đông là tay lạnh."
Phàn Thượng Hiên: ".. "
Lý Đạo Huyền: "Tuần phủ đại nhân vẫn nhanh đi ngủ đi, sau nửa đêm sẽ có trò hay để xem, ngươi cũng không muốn lúc náo nhiệt nhất lại ngủ gà ngủ gật đúng không?"
Phàn Thượng Hiên: "Ài, bản quan đâu ngủ được."
"Được thôi, không ngủ được cũng không sao, nhưng đừng làm ồn, để các tướng sĩ ngủ nhiều hơn." Lý Đạo Huyền: "Ta cũng muốn tiếp tục luyện công đây, tuần phủ đại nhân cũng đừng nói ta chết rồi nha."
Nói xong, y đi thẳng trở về trướng bồng, lại khoanh chân ngồi xuống, trong nháy mắt không còn hơi thở.
Phàn Thượng Hiên cảm thấy trong lòng nao nao, Tiêu đại hiệp này bản tính rất tốt, chỉ là có chút quỷ dị, mà thôi mà thôi, lão phu vẫn phải cố gắng ngủ một giấc đi.
Phàn Thượng Hiên trở về trướng bồng, nhưng lật qua lật lại vẫn không ngủ được, cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ntưƯỜờồi. Hắn vội vàng từ trong trướng bồng chạy ra, liền nhìn thấy Tiêu cự hiệp, Trần Nguyên Ba còn có 500 hỏa súng binh, đang chuẩn bị hành động.
Các hỏa súng binh dùng tốc độ nhanh chóng mặc y phục rồi chạy ra trướng bồng, chỉ trong thời gian mấy chục hơi thở ngắn ngủi, họ không chỉ mặc đồ xong, cầm vũ khí, thậm chí còn có thể gấp chăn thành hình miếng đậu hũ, ngay cả góc chăn cũng đều rất phẳng.
Phàn Thượng Hiên nhìn mà choáng váng: Vì sao phải gấp chăn thành như vậy chứ?
Chỉ thấy Tiêu cự hiệp đứng ở phía trước đội hỏa súng binh, cười nói: "Nửa canh giờ sau, tặc tử sẽ bắt đầu dạ tập, mọi người phải nhớ rõ nhiệm vụ của mình."
Các binh sĩ chỉnh tề hành lễ một cái, sau đó chạy về hướng cửa bắc.
Lý Đạo Huyền: "Không, không phải là cửa bắc, tặc tử sẽ tới từ cửa đông."
Phàn Thượng Hiên: "A, ngay cả tặc tử công qua từ cửa nào ngươi cũng biết?"
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Ta đã thăm dò tặc doanh từ trước, đã nghe rõ ràng toàn bộ kế hoạch của tặc tử rồi."
Phàn Thượng Hiên: ".. "
500 hỏa súng binh chuyển hướng cửa đông.
Mọi người căn bản không có ý thủ tường thành, trực tiếp chạy ra ngoài thành.
Công binh đào móc gì đó trên bãi đất trống ngoài cửa thành đông, không biết đang làm cái gì.
Người còn lại thì dưới sự an bài của đội trưởng, chia làm mấy tiểu đội, nằm úp sấp trong rừng cây, dù sao thì trời tối đen ai cũng không nhìn xa được, thậm chí họ đều không cần tìm kiếm nơi ẩn thân tốt, tìm đại một cái hố trên mặt đất rồi nằm xuống đó là được rồi.
Dù sao thì Phàn Thượng Hiên cũng nhìn không hiểu gì, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn suông.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đã trốn kỹ.
Cửa thành đông lại khôi phục an tĩnh, chỉ chừa lại hai lính gác, tuần tra trên đầu thành dưới ánh sáng lờ mờ của chậu than.