Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 679 - Chương 679: Ta Muốn Xông Lên

Chương 679: Ta muốn xông lên Chương 679: Ta muốn xông lênChương 679: Ta muốn xông lên

Đội ngũ của Nam doanh Bát Đại Vương đã động.

Sau nửa đêm, là lúc nhân loại buồn ngủ nhất.

Cho dù người hiện đại là cao thủ thức đêm, sau nửa đêm cũng sẽ không chịu nổi.

Nam doanh Bát Đại Vương lựa chọn vào lúc này dạ tập, cảm thấy bản thân đã thắng hơn một nửa rồi.

Một vạn tặc quân mỗi người ngậm một đồng tiền trong miệng.

Đây là tuyệt chiêu Nam doanh Bát Đại Vương học được từ trong [Tam Quốc Diễn Nghĩa], tự cho là một chiêu này có thể khiến người không thể nói được, nhưng mà thực tế khi xuất phát, hắn mới phát hiện mình sai rồi.

Các tặc binh ngậm đồng tiền trong miệng nhưng vẫn có thể nói chuyện.

"Con mẹ nó, [Tam Quốc Diễn Nghĩa] gạt ta rồi."

Nam doanh Bát Đại Vương: "Cuốn sách này lửa đảo, ngậm đồng tiền trong miệng rõ ràng vẫn nói được, hiện tại ta đang nói ào ào đây này."

Thủ hạ bên cạnh vội vàng vuốt mông ngựa: "Văn nhân viết sách toàn là phế vật, không có chút thường thức sinh hoạt nào."

"Đúng vậy đúng vậy, đây không phải lão đại sai, là người viết sách viết tào lao."

"Lão đại ngậm đồng tiền còn có thể nói chuyện, thực sự là thần kỹ, thiên hạ chỉ có lão đại mới làm được, lão đại lợi hại nhất."

Nam doanh Bát Đại Vương đột nhiên phát hiện chỗ nào không đúng: "Các ngươi không phải cũng làm được sao?"

Thủ hạ kia: "...."

Thế là các tặc binh chậm rãi đi tới trong tiếng nói khẽ với nhau không đáng tin này.

Trước tiên chúng đi về hướng đông, đi một vòng đến phía đông huyện Ôn, sau đó lại dè dặt từ từ mò qua.

Ánh trăng rất sáng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy khoảng cách mấy trượng, còn lại chỉ thấy một vùng tối thui.

Tầm nhìn như vậy, hỏa súng binh căn bản là phế vật, không sợ, hoàn toàn không cần sợ.

Một tặc binh đang đi tới, đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào: "Lão đại, bụi cỏ bên cạnh chúng ta vừa rồi đung đưa hai cái, hình như có cá cái gì kỳ quái đang đi theo chúng ta cùng tiến về phía trước."

Nam doanh Bát Đại Vương: "Thứ gì kỳ quái? Còn có thể kỳ quái thế nào?"

Tặc binh: "To bằng bàn tay, rất nhỏ, ta chỉ nhìn thấy một bóng đen, nhoáng lên một cái lại chui vào trong bụi cỏ rồi, không thấy rõ."

Nam doanh Bát Đại Vương: "To bằng bàn tay sao? Chắc là chuột thôi, ngoại trừ chuột còn có thể là gì? Con mẹ nó bớt nghỉ thần nghỉ quỷ đi, đêm hôm chính là lúc chuột hoạt động."

Tặc binh kia vốn định chạy tới bụi cỏ xem sao, bị mắng, đành phải tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Thiên Tôn trốn trong bụi cỏ lúc này mới thò đầu ra từ trong bụi dương xỉ: "Xì!"

Rất nhanh...

Phía trước chính là vòng phục kích của thôn Cao Gia rồi.

Vòng phục kích cố ý không đặt ở dưới thành, mà đặt ở một nơi cách thành khoảng cách nhất định, bởi vì, nếu tặc quân đến dưới thành rồi, sẽ chỉnh quân, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng khi cách thành một khoảng cách, chính là lúc tặc binh thư giãn nhất.

Chúng chết cũng sẽ không nghĩ đến, quân địch trong thành sẽ chạy tới nửa đường tại vị trí này để phục kích bọn chúng.

Lý Đạo Huyền xoát một cái chuyển sang ngân tuyến Thiên Tôn trước ngực Trần Nguyên Ba, nói khẽ chỉ có mình Trần Nguyên Ba có thể nghe được: "Có thể bắt đầu rồi!"

Trần Nguyên Ba mừng thầm, vội vàng đứng thẳng người: "Truyền lệnh, bắt đầu tác chiến. Trận chiến này gọi là 'tiêu diệt Nam doanh Bát Đại Vương,, tên gọi tắt 'Cán Nam'

Phàn Thượng Hiên đứng ở bên cạnh hắn ngẩn ra: "Bắt đầu rồi? Tặc tử đã tới rồi sao?"

Trần Nguyên Ba gật đầu: "Tới rồi, đang ở trong bóng tối phía trước."

Phàn Thượng Hiên: "Rốt cuộc ngươi làm sao biết được tặc tử đã tới? Bản quan không thấy một tên tặc tử nào, cũng không thấy cây đuốc nào, không nghe được âm thanh gì, hoàn toàn là một vùng tối tăm thôi."

Trần Nguyên Ba: "Bí pháp trong quân! Gọi là dạ đề truyền tin. Tiếng chim gọi vừa rồi, chính là tin tức mà thám báo của chúng tôi truyền về." Phàn Thượng Hiên bội phục sát đất: "Bản quan làm quan nhiều năm, tự cho là kiến thức rộng rãi, lại không biết trên thế giới còn có phương pháp truyền tin như vậy, hôm nay thực sự là đại khai nhãn giới. Nhất là tên gọi trận chiến này của các ngươi, người Cán Nam sẽ đến kiếm chuyện với các ngươi."

Mệnh lệnh của Trần Nguyên Ba vừa hạ xuống, lập tức có một binh sĩ, cầm chiết hoả tử đi tới bên cạnh một rãnh đất ngoài thành, sau đó châm chiết hoả tử lên, ném vào trong rãnh đất...

"Âm!"

Ánh lửa vọt lên từ trong rãnh đất, sau đó dọc theo rãnh đất nhanh chóng bốc cháy về phía trước.

Thì ra, lúc trước công binh đào móc trên mặt đất chính là rãnh đất này, bỏ cỏ khô trong rãnh, thêm chút dầu hỏa, hiện tại vừa điểm lửa, dầu hỏa một đường bốc cháy, dọc theo rãnh lan tràn về phía trước.

Ánh lửa như một dòng nước, chảy về phía trước, lại phân nhánh, biến thành hai dòng lửa chảy về phía trước, lại tiếp tục phân nhánh, rất nhanh, một khu vực rộng lớn phía trước đều bị ánh lửa trong rãnh chiếu sáng.

Mà trong khu vực này, chính là Nam doanh Bát Đại Vương và bộ đội của hắn đang định đi tập kích.

Những người này ngẩn ra, họ đang đi, đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai con rồng lửa chạy tới, sau đó xung quanh họ, mặt đất, khắp nơi đều bốc lửa, ánh lửa thoáng cái sáng như ban ngày.

Các tặc binh vội vàng nhảy đi, muốn tránh xa rãnh lửa.

Nam doanh Bát Đại Vương chợt hiểu ra, hét lớn: "Trúng phục kích rồi! Kế hoạch dạ tập của chúng ta bại lộ rồi."

Hắn còn chưa hô xong, trong bóng tối xung quanh vang lên âm thanh của hỏa súng.

"Đoàng đoàng đoàng!"

Các hỏa súng binh trốn trong rừng cây xung quanh điểm phục kích, bắt đầu khai hoả.

Ánh lửa chiếu sáng tặc binh, giúp cho các hỏa súng binh cũng có thể nhìn rõ ràng bọn chúng ở khoảng cách rất xa, mà ngược lại, tặc binh đứng ở chỗ sáng nhìn về chỗ tối, lại không thấy gì hết.

Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối.

Tặc binh từng người trúng đạn ngã xuống.

Có người lấy ra cung, muốn phản kích, nhưng không nhìn thấy ai thì mục tiêu nào.

Có người xách đao, muốn lao vào trong rừng cây cận thân chém giết với hỏa súng binh, thế nhưng chạy về phía trước một hồi lâu mà vẫn không thấy hỏa súng binh nào, lại trúng đạn, ngã xuống đất.

Phàn Thượng Hiên đứng ở trong bóng tối xa xa, nhìn các tặc binh giống như nhìn các diễn viên bị ánh đèn sân khấu chiếu vào, nhìn bọn chúng kêu thảm thiết, ngã xuống, ánh mắt ngỡ ngàng, ngay cả đông nam tây bắc cũng không mò ra được.

"Quá thoải mái." Phàn Thượng Hiên không khỏi cảm thán: "Hành hung tặc binh như vậy, thực sự là khiến người thoải mái."

Đúng lúc này, Tiêu cự hiệp ngồi rất lâu ở bên cạnh không nhúc nhích, đang luyện "Băng phách ngưng khí công" đột nhiên đứng lên.

Động tác này của y làm cho Phàn Thượng Hiên giật mình: "Ôi trời, Tiêu cự hiệp, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi? Màn kịch vừa rồi ngươi không nhìn thấy, đáng tiếc."

Lý Đạo Huyền cười nói: "Không có việc gì, kế tiếp sẽ càng đặc sắc hơn."

Y xoát một cái rút ra một thanh kiếm: "Các ngươi chờ ở đây, ta muốn xông lên một phát."

Trần Nguyên Ba: "Hả? ngài..."

Lý Đạo Huyền cười nói: "Nam doanh Bát Đại Vương đang chạy trối chết, dựa vào hỏa súng binh là rất khó bắt được hắn, bởi vì hỏa súng binh chỉ có thể bắn từ xa, từ chổ ẩn thân nhảy ra tiến lên bắt người là rất nguy hiểm, cho nên... Lúc này sẽ do bản thân ta tự lên."

Y một tay cầm kiếm, chân chạy nhanh về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment