Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 680 - Chương 680: Thần Châu Kỳ Hiệp

Chương 680: Thần Châu kỳ hiệp Chương 680: Thần Châu kỳ hiệpChương 680: Thần Châu kỳ hiệp

Phàn Thượng Hiên trông thấy Tiêu cự hiệp xông lên một mình, không khỏi hoảng sợ.

Hắn vội vàng nói với Trần Nguyên Ba: "Ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Nhanh mang binh đi giúp Tiêu cự hiệp, một mình hắn làm sao xông vào trận địa địch được?"

Trần Nguyên Ba biểu lộ cổ quái: "Cái này... bên ta cũng không có binh sĩ cận chiến. Các hỏa súng binh chạy tới cận chiến là hành vi rất không lý trí, sẽ tạo thành thương vong vô nghĩa."

Phàn Thượng Hiên cũng bó tay rồi: "Binh không thể thương vong vô nghĩa, chủ tướng thương vong lại không có việc gì sao?"

Trần Nguyên Ba cười nói: "Tuần phủ đại nhân yên tâm đi, Tiêu cự hiệp không thể thương vong được, hắn chính là Thần Châu đệ nhất đại hiệp."

Phàn Thượng Hiên: "1! ! !"

Trong hỗn loạn, Nam doanh Bát Đại Vương đang muốn chạy trốn.

Trong bóng tối xung quanh không ngừng có đạn bắn qua, hắn biết trận lại thất bại, cho nên, ý nghĩ đầu tiên chính là chạy trốn.

Làm lưu khấu, việc đầu tiên phải học chính là chạy trốn.

Công phu chạy trốn của Nam doanh Bát Đại Vương trong số các lưu khấu coi như là trung đẳng trở lên, dù sao những ai công phu chạy trốn không mạnh, tất cả đã bị quan binh trấn áp vào năm Sùng Trinh đầu tiên rồi.

Hắn bước dài, lủi vào trong rừng cây bên cạnh.

Mấy tên thủ hạ tâm phúc cũng chạy theo hắn, một đám lủi vào rừng cây bên cạnh, dưới chân giẫm lên từng bụi cỏ và dương xỉ, chạy trối chết.

Tuy nhiên, Nam doanh Bát Đại Vương vừa mới chui vào bụi cỏ, liền nghe được trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt, hình như có vật gì to bằng bàn tay chui qua bụi cỏ.

"Chuột à?" Nam doanh Bát Đại Vương vốn không để bụng một con chuột, hiện tại hắn chỉ muốn chạy nhanh lên một chút, mau chóng chạy ra khỏi khu vực tầm bắn của hỏa súng.

Hắn nhanh chân bước về phía trước một bước.

Khi chân phải bước ra, chân trái sẽ chống đỡ ở phía sau.

Nhưng mà đúng lúc này, một người tí hon to bằng bàn tay từ trong bụi Ỗ nhảy ra người †í hon chỉ có khuôn mắt là hoàn chỉnh: thị† trên naười lai loang lổ, khắp nơi đều lộ ra cả xương.

Kỳ quái chính là, xương của nó đều là sắt thép.

Trên cánh tay bằng sắt của tí hon bắn ra một con dao nhỏ.

"Chiêu cuối tất sát của trái cây đao pháp: cắt nát quả mít!

Người tí hon gầm lên, chém mạnh xuống gân chân sau của Nam doanh Bát Đại Vương dùng để chống đỡ.

"Phốc!"

Máu tươi văng ra...

Nam doanh Bát Đại Vương chỉ cảm thấy vị trí gân chân sau truyền đến đau đớn, tiếp theo, cả bàn chân trái không nghe sai bảo nữa rồi.

Gân chân đã đứt!

Thân thể mất đi cân đối, người ngã sấp xuống.

Mãi đến khi hắn ngã xuống mới nhìn rõ người tí hon bằng thép cắt đứt gân chân của mình, nó nhìn hắn cười một cách kinh khủng, sau đó đột nhiên cứng ngắc bất động.

"Mẹ nó... đã xảy ra chuyện gì?" Nam doanh Bát Đại Vương sợ đến mức toàn thân nổi da gà: "Đây là cái gì thứ quỷ quái gì vậy? Đây là cái thứ kinh khủng gì vậy?"

Đám thủ hạ trung tâm của hắn chạy tới vây quanh: "Lão đại, làm sao vậy? Lão đại! Chân của ngươi."

Nam doanh Bát Đại Vương: "Người tí hon kia, người tí hon kia... A a a.... Người tí hon kia..."

Các thủ hạ đồng thời nhìn người tí hon trên mặt đất, chỉ một người tí hon làm bằng sắt mà thôi, không động đậy, người tí hon này làm sao?

Chúng cũng không nhìn thấy trong nháy mắt người tí hon cử động chém đứt gân chân của lão đại, cho nên chúng còn chưa biết sợ.

"Mau, mau đỡ ta đi.. ."

Nam doanh Bát Đại Vương rít lên: "Đỡ ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cách xa người tí hon này... ." -

Phàn Thượng Hiên đang tận mắt nhìn thấy một hình ảnh cả đời khó quên.

Chỉ thấy Tiêu cự hiệp, a, không đúng, là Tiêu kỳ hiệp, đang một người một kiếm, xông tới quân địch, một tặc binh nghênh tiếp, một đao đâm vào trong bụng Tiêu Thu Thủy.

Phàn Thưrïzng Hiên kinh hô thế nhưng cách ouá xa. sắc trời lai tối mượn ảnh lửa hắn cũng không thể nhìn rõ Tiêu Thu Thủy có bị thương hay không, chỉ nhìn thấy Tiêu Thu Thủy vung trường kiếm, một kiếm đã đâm ngã tặc binh kia ra đất.

Hai tặc binh ngăn cản y, hai thanh đao chém lên người Tiêu Thu Thủy, tiếp theo Tiêu Thu Thủy xoát xoát hai kiếm, đâm vào cổ họng hai tặc binh.

Phàn Thượng Hiên ở phía sau rất xa nhìn, hoàn toàn không hiểu vì sao Tiêu Thu Thủy trúng công kích của địch nhân lại không ngã xuống, thậm chí ngay cả động tác cũng không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn vung kiếm giết lung tung, không ai đỡ nổi hai chiêu của hắn.

Phàn Thượng Hiên: "Vì sao? Vì sao Tiêu kỳ hiệp luôn chịu một đao của quân địch rồi mới phản kích? Hắn lợi hại như vậy, rõ ràng có thể không để bản thân bị thương, giết chết địch nhân trước mà."

Trần Nguyên Ba nhún vai, không nói lời nào.

Tiêu kỳ hiệp trong ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa kinh dị của Phàn Thượng Hiên, đánh vào trong rừng cây.

Nhóm người Nam doanh Bát Đại Vương đang lảo đảo chạy trốn, Nam doanh Bát Đại Vương bị đứt gân chân, trở thành gánh nặng của nhóm người, họ vốn chạy không nhanh được.

Đang chạy, phía sau liền vang lên giọng nói của một nam tử trẻ tuổi: "Nam doanh Bát Đại Vương, từ bỏ đi, gân chân bị đứt còn muốn chạy?"

Mọi người quay phắt đầu lại, liền thấy được một người thanh niên.

Da thịt trên thân người thanh niên nhiều chỗ hư hại, thoạt nhìn là mới vừa mới bị người chém hư, vết thương không chảy máu, bên trong lộ ra xương bằng sắt thép.

Nam doanh Bát Đại Vương liếc mắt liền nhận ra, người thanh niên này chính là người tí hon vừa rồi, chẳng qua phóng to rất nhiều lần mà thôi.

"Ngươi. .. Ngươi... Ngươi là cái quỷ gì?"

Nam doanh Bát Đại Vương kinh khủng la lên: "Ngươi không phải là người, rốt cuộc ngươi là cái gì?"

Người thanh niên nhếch miệng nở nụ cười: "Ta chỉ là một hiệp khách hưng thú sử nhiên." ( làm việc chỉ vì thích, không vì tiền vì danh)

Nam doanh Bát Đại Vương: ".. ."

"Giết hắn!" Hai hãn phỉ xông lên.

Không hề băn khoăn, đao của họ chém vào trên người Lý Đạo Huyền, vang lên hai tiếng leng keng, hai thanh đao bắn ngược ra, kiếm trong tay Lý Đạo Huyền đã đồng thời đâm vào trong thân thể cũa họ. Chỉ cần sử dụng đấu pháp một mạng đổi một mạng, hiệu suất trúng đích của kiếm pháp có thể được đề cao.

Lý Đạo Huyền nhếch môi, quay về Nam doanh Bát Đại Vương nở nụ cười tà ác kinh khủng: "Nam doanh Bát Đại Vương, chúng ta cũng là quen biết đã lâu, lúc trước ngươi ở phủ Bình Dương, gặp phải 200 hỏa súng binh do Thạch Kiên suất lĩnh, không biết ngươi có ấn tượng không nhỉ."

Nam doanh Bát Đại Vương cả kinh: "Đó... đó là người của ngươi?"

Lý Đạo Huyền: "Đúng rồi, trên Hoàng Hà ngăn cản ngươi, cũng là người của ta."

Nam doanh Bát Đại Vương: "! !I"

Lý Đạo Huyền: "Tục ngữ nói rất đúng, quá tam ba bận, ngươi hay thích chạy đến địa bàn của ta, lãng phí đạn của ta, như vậy có biết rất phiền không hả? Hay là, an nghỉ ở chỗ này luôn đi nhé?"

"Giết hắn!"

Lại là ba hãn phỉ xông lên, ba thanh cương đao, keng keng keng, chém hết lên người Lý Đạo Huyền, sau đó lại không hề băn khoăn mà văng ra.

Trường kiếm trong tay Lý Đạo Huyền đảo qua, cắt ngang cổ một hãn phỉ, máu tươi phun xa một thước, hai tên hãn phỉ khác sợ quá liên tục lui về phía sau, ngỡ ngàng không biết làm gì.

"Đoàng đoàng đoàng!"

Trong rừng cây phía sau vang lên âm thanh hỏa súng, mấy hãn phỉ cuối cùng bên cạnh Nam doanh Bát Đại Vương lần lượt ngã xuống, hắn mất người nâng đỡ, một chân đứng không vững, ngã phịch xuống, nằm ngửa trên mặt đất, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền cầm trường kiếm đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, sau đó chậm rãi, đâm trường kiếm vào một chân khác của hắn không bị thương: "Xem ngươi sau này còn chạy trốn nhanh được nửa không."
Bình Luận (0)
Comment