Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 683 - Chương 683: Thỉnh Thoảng Giúp Chút Việc

Chương 683: Thỉnh thoảng giúp chút việc Chương 683: Thỉnh thoảng giúp chút việcChương 683: Thỉnh thoảng giúp chút việc

Thiên Tôn test-02 trải qua chỉnh sửa một phen, lớp silicon ngoài cùng rốt cuộc lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Lại mặc vào bộ trang phục hiệp sĩ bản Dương Khang anh tuấn tiêu sái, bên hông treo một cây thanh phong ba thước. Da thịt trong trắng lộ hồng, nụ cười tà mị, trong nháy mắt có thể làm cho các thiếu nữ hoài xuân ảo tưởng "Bá đạo tổng tài yêu ta".

Y trong bộ dạng đẹp trai lồng lộn từ trong trường học kỹ thuật chức nghiệp thôn Cao Gia đi ra, đi chưa được mấy bước, trông thấy một học sinh còn khá trẻ từ bên cạnh đi tới, đưa tay giao cho y một ống tre nhỏ: "Thiên Tôn, có một đồ vật, muốn mời ngài xem qua."

"Đây là cái gì?" Lý Đạo Huyền ngạc nhiên nói.

Học sinh kia vẻ mặt hưng phấn: "Đây là một loại ám khí mà thánh nữ đại nhân đề xuất, tên là 'Bạo Vũ Lê Hoa châm'. Tại hạ rất cảm thấy hứng thú, thông qua thiết kế và thay đổi đối với lò xo, cuối cùng đã nghiên cứu ra nó."

Lý Đạo Huyền: "!"

Bạo Vũ Lê Hoa châm đương nhiên không phải là Cao Nhất Diệp nghĩ ra, mà trong thời gian Lý Đạo Huyền dắt tay Cao Nhất Diệp "đi giang hồ", thuận miệng nói cho nàng mấy thủ đoạn võ hiệp của hậu thế, có nhắc tới đồ vật này.

Không ngờ Cao Nhất Diệp lại chạy tới trường học kỹ thuật chức nghiệp, nói cho học sinh ở đây.

Cái này rất thú vị.

Lý Đạo Huyền nhận lấy cái ống nhỏ, ngắm nghía một chút.

"Ở đây, có một cái móc kéo, khi ngài muốn sử dụng, trước tiên bỏ châm vào chỗ này, lại kéo móc kéo về phía sau, lò xo sẽ móc vào." Học sinh kia giới thiệu: "Sau đó lại ấn vào đây..."

Lý Đạo Huyền làm theo lời, nhấn một cái, lò xo vang lên một tiếng tách, đỉnh ống phun ra một chùm kim châm, bay ra xa vài mét.

Lý Đạo Huyền mừng rỡ: "Phát minh này của ngươi không tệ."

Học sinh nở nụ cười xấu hổ: "Không thể tính là phát minh của ta, xem như là của thánh nữ đại nhân."

"Không không không! Chính là phát minh của ngươi." Lý Đạo Huyền cười: "Nhất Diệp chỉ là đưa ra ý tưởng, mà ngươi chuyển ý tưởng thành thực nhưng người chân chính làm ra máy bay chở người mới là lợi hại."

Học sinh được khích lệ, quả nhiên là rất vui mừng.

Lý Đạo Huyền: "Trở về ta sẽ bảo Tam Thập Nhị phát thưởng cho ngươi 'tiền khích lệ sáng tạo khoa học'."

Học sinh mừng rỡ: "Đa tạ Thiên Tôn."

Lý Đạo Huyền: "Bạo Vũ Lê Hoa châm này ta sẽ cầm đi chơi."

Học sinh: "A, đây chỉ là bản thí nghiệm còn rất thô sơ, Thiên Tôn chờ ta làm thêm cho đẹp hơn..."

"Làm cái mới tốt hơn lại tới đổi cho ta, bản thí nghiệm này ta sẽ dùng trước." Lý Đạo Huyền vui sướng cầm lấy cái ống cắm vào đai lưng, chỉ số tâm tình +999.

Trình độ bắn súng của y vô cùng thê thảm, khi chơi [Thưởng Than Đăng Lục Chiến 1632], không bắn trúng lưu khấu một phát nào, quả thật chính là trình độ gà con. Về phần kiếm pháp của y lại càng thê thảm, chỉ có thể cùng địch nhân lấy mạng đổi mạng.

Thế nhưng có Bạo Vũ Lê Hoa châm rồi thì lại khác.

Bản Thiên Tôn sức chiến đấu tăng vọt.

Lý Đạo Huyền rất hài lòng tiếp tục đi bộ về phía trước, mới vừa đi đến bên ngoài Khu thương mại Cao Gia, liền nghe được tiếng thét của một nữ nhân: "Mọi người mau tới tiệm vải thôn Cao Gia mua quần áo, trang phục hiệp sĩ Thiên Tôn mới nhất đồng giá, Thiên Tôn mới nhất đồng giá..."

Lý Đạo Huyền: "Oa?"

Y ba chân bốn cẳng chạy tới xem náo nhiệt, chỉ thấy trước cửa tiệm vải thôn Cao Gia, lượng lớn thanh niên đang xếp hàng mua trang phục, mà bọn họ tranh mua chính là bộ Lý Đạo Huyền đang mặc trên người, bộ mà Miêu Kiều Vĩ trong bản Anh Hùng Xạ Điêu 1983 mặc khi luận võ kén rể với Mục Niệm Từ.

Trước đây pho tượng Thiên Tôn mặc đạo bào, đó là y phục của thần tiên mặc, người thường không dám học theo.

Nhưng lần này việc Thiên Tôn mặc trang phục hiệp sĩ đi ra ngoài chơi đã truyền trở về, trang phục hiệp sĩ thì người của nhân gian có thể mặc, Thiên Tôn mặc nó như thế, hiệu quả quảng cáo đó ở thôn Cao Gia hoàn toàn là vô địch.

Các nữ nhân của Thôn Cao Gia nắm lấy thời cơ, liều mạng may vá suốt đêm, khiến cho Khu thương mại Cao Gia phải xếp hàng dài như hiện tại.

Một người thanh niên tranh mua được một bộ, liền chui vào phòng thử này đẹp quá."

Vừa nói xong liền trông thấy Thiên Tôn chân chính, đang mặc bộ y phục tương tự với mình đứng ở trước mặt, còn cười với hắn: "Này, Cao Tam Oa, ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

Người thanh niên kia chính là Cao Tam Oa: "A, Thiên Tôn tới rồi, ta... ta đang..."

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Rất đẹp, không tệ không tệ."

Y vừa nói như thế, tỏ vẻ mình không ngại đụng hàng với người khác. Thiên Tôn vẫn luôn bình dị gần gũi, rất được mọi người yêu mến, đám người vây xem đều hoan hô.

Người tranh mua y phục lại càng nhiều.

Chưởng quỹ Xuân Hồng của tiệm vải cười đến mức mặt như nở hoa.

Lý Đạo Huyền nhìn thoáng qua Khu thương mại Cao Gia phồn hoa náo nhiệt, lại nghĩ đến thảm trạng ở huyện Ôn mình nhìn thấy không lâu, trong lòng cũng không khỏi có chút thổn thức: đất nước này diện tích quá lớn, muốn cứu vớt một quốc gia khổng lồ như vậy, quả là gánh nặng đường xa.

Đang nghĩ tới đây, một đội xe xuất hiện từ xa, trên xe bao rất kín, còn có binh sĩ dân đoàn áp giải, nhìn đội xe này hình như là đi ra từ Cục Hỏa Khí.

Lý Đạo Huyền lập tức hiểu được, đây là đội vận tải sản phẩm công nghiệp quân sự.

Đi qua hỏi, quả nhiên, đội xe này phụ trách vận chuyển bao đạn dùng cho súng trường Chassepot, chuẩn bị chuyển 10 vạn viên đến bến đò Hiệp Xuyên, lại chia ra đưa đến Tiểu Lãng Để, huyện Ôn...

Mặt trận của thôn Cao Gia càng dài, sau đó trách nhiệm của đội vận tải cũng sẽ càng lớn.

Lý Đạo Huyền không khỏi thầm nghĩ: người xuyên không khác làm sao có thể quét ngang bản đồ 960 vạn km2 ? Hỏa súng binh đạn dược của họ không cần vận chuyển sao?

Được thôi, khẳng định là dùng bàn tay vàng rồi.

Ta cũng thỉnh thoảng dùng bàn tay vàng giúp các người tí hon của ta vậy.

Lý Đạo Huyền lên tiếng cười nói: "Ngày hôm nay tâm tình của ta tốt, giúp các ngươi vận chuyển một đoạn."

Người của đội vận tải: "? 2 ?"

Đana nái chuvên thì trên bầu trồi có bàn †av khổng lề màu vàng đât nhiên thò xuống.

Mọi người của thôn Cao Gia tức thì hoan hô: "Oa! Đã lâu không nhìn thấy bàn tay của Thiên Tôn rồi."

Bàn tay khổng lồ đặt ở trên mặt đất, rồi bất động.

Tiếp theo Thiên Tôn test-02 dẫn đầu bò lên trên lòng bàn tay khổng lồ, ngồi xuống, lại quay về đội vận tải vẫy tay: "Chuyển hết đạn dược lên trên tay của ta."

Người của đội vận tải bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng chuyển từng xe từng xe đạn dược lên bàn tay khổng lồ...

Tất cả vận tải binh cũng bò lên trên, xếp hàng ngồi trên bàn tay khổng lồ, vẻ mặt hưng phấn.

Đợi tất cả mọi người ngồi ổn định rồi, bàn tay khổng lồ mới từ từ lên cao, bắt đầu di chuyển về hướng đông nam.

Trước tiên từ từ tăng tốc, sau đó càng lúc càng nhanh.

Gió bắt đầu mạnh hơn.

Trên bầu trời lại có một bàn tay khổng lồ khác thò xuống, che ở phía trên mọi người, giúp mọi người cản gió, sau đó tốc độ di chuyển của bàn tay khổng lồ lại nhanh hơn, xoát xoát xoát, chỉ chớp mắt đã đến bến đò Hiệp Xuyên.

Bàn tay khổng lồ duỗi đến bờ sông, nắm lấy một chiếc thuyền lớn, cầm trong tay tiếp tục di chuyển về hướng đông nam, chẳng mấy chốc, đã đến Tam Môn Hạp.

Ở đây chính là cực hạn tầm nhìn của Lý Đạo Huyền rồi.

Lúc này y mới thả thuyền và các vận tải binh xuống, nhẹ nhàng đặt bên bờ sông: "Được rồi, ngày hôm nay đưa các ngươi đến đây thôi."

Vận tải binh: "Oa! Những gì trải qua ngày hôm nay, chúng ta có thể khoác lác cả đời rồi."
Bình Luận (0)
Comment