Chương 684: Tam phương hội đàm
Chương 684: Tam phương hội đàmChương 684: Tam phương hội đàm
Thiên Tôn test-02 theo thuyền vận tải lại một lần nữa đi tới huyện Ôn.
Trải qua mấy ngày vất vả, huyện Ôn đã xây dựng lại đâu ra đấy.
Một khu vực quảng trường mới tỉnh đứng sừng sững, trong đó không Ít căn nhà đã dùng tới xi măng, xây rất chỉnh tề, lại chắc chắn.
Có điều người Minh triều không thích vẻ ngoài của nhà xi măng lắm, không ít người tự mình thể hiện tay nghề làm mộc. Họ thêm một lớp gỗ bên ngoài nhà xi măng, sau đó bên ngoài lớp gỗ này lại điêu khắc lên, hoàn toàn thể hiện ra trình độ nghệ thuật của nghệ nhân thời xưa.
Lý Đạo Huyền suất lĩnh đội vận tải mới vừa đi vào huyện thành, đã thấy tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên hớn hở tiến lên nghênh đón. Thì ra tuần phủ đại nhân này đang rảnh rỗi không có việc gì làm, đang đi dạo ở cửa thành, vừa vặn đụng phải Lý Đạo Huyền: "Tiêu kỳ hiệp, thương thế của ngươi không sao chứ?"
Lý Đạo Huyền: "Không đáng ngại, chữa khỏi cả rồi."
Phàn Thượng Hiên: "Tiêu kỳ hiệp vì lão bách tính, vừa xuất tiền xuất lực, còn tự mình lên chiến trường bị thương, thực sự là... Ài, bản quan cũng không biết làm sao cảm ơn ngươi mới tốt."
Lý Đạo Huyền: "Không có việc gì không có việc gì! Nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày ta rời khỏi đây, bên phủ Hoài Khánh thế nào rồi?"
Vừa nói cái này, Phàn Thượng Hiên không giấu nổi vui mừng trên mặt: "Phủ Hoài Khánh cuối cùng cũng giải được vây. Tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành, Xuyên trung Bạch Can binh Trương Phượng Nghỉ, tổng binh Sơn Tây Vưu Thế Lộc, phó tổng binh Tả Lương Ngọc, các lộ đại quân đồng loạt tới cứu Hoài Khánh, lưu khấu không dám ngăn cản, đã trốn vào Thái Hành sơn mạch ở phía đông rồi."
"Lại chạy thoát rồi à."
Lý Đạo Huyền thầm nghĩ: có sự tham gia của ta, đã khiến lịch sử xảy ra thay đổi rất nhỏ, lưu khấu không thể vượt qua Hoàng Hà, tai họa cho Hà Nam. Thế nhưng, chúng vẫn thành công trốn vào Thái Hành sơn, nói cách khác, chỉ tiết thay đổi, nhưng đại phương hướng vẫn không thay đổi.
Lần này lưu khấu trốn vào Thái Hành sơn, sẽ có một bộ phận nhỏ lưu khấu leo qua Thái Hành sơn, xuất hiện ở bên trong tỉnh Hà Bắc.
Mà tỉnh Hà Bắc cách kinh thành cũng không xa.
Lưu khấu mò đến Hà Bắc, sẽ tạo thành kinh thành rung chuyển! Tiếp then Minh đình eã vuất ra thủ đan càng manh mẽ hơn để thu thân lưu khấu.
Đương nhiên, kết quả là cũng không thể thu thập được!
Mặc kệ Minh đình hung mãnh thế nào, lưu khấu đều có thể hung mãnh hơn.
Muốn tiêu diệt lưu khấu, chung quy phải dựa vào thôn Cao Gia.
Đúng lúc này, một đội ky sĩ chạy vào huyện thành, người dẫn đầu mặc một bộ phi ngư phục, không ngờ chính là một Cẩm Y Vệ nghiêm chỉnh, nhìn thấy Phàn Thượng Hiên đang ở cửa thành, Cẩm Y Vệ kia liền xoay người xuống ngựa, quay về Phàn Thượng Hiên ôm quyền: "Tuần phủ đại nhân, hạ quan phụng mệnh của hoàng thượng, vội tới tới truyền một khẩu dụ cho tuần phủ đại nhân."
Phàn Thượng Hiên nghe vậy không khỏi ơ một tiếng, hoàng thượng phái Cẩm Y Vệ tới truyền khẩu dụ? Việc này thật đúng là kinh ngạc, vội vàng làm thái độ nghiêm chỉnh: "Chúng ta tìm một chỗ không người nói rõ."
Hai người đi vào một căn nhà bên cạnh.
Lý Đạo Huyền ồ một tiếng, đi tới góc tường, lấy ra tiểu Thiên Tôn trinh sát to bằng nắm tay, để cho tiểu Thiên Tôn theo Phàn Thượng Hiên và Cẩm Y Vệ chui vào trong nhà.
Phàn Thượng Hiên: "Hoàng thượng có gì phân phó?"
Cẩm Y Vệ: "Phúc Vương phủ đã viết thư, khóc lóc kể lể việc Tiểu Lãng Để với hoàng thượng."
Phàn Thượng Hiên: "A, lại là Tiểu Lãng Để."
Cẩm Y Vệ: "Hoàng thượng nói, loại chuyện nhỏ nhặt này vốn không đáng nhắc tới. Nhưng chuyện quan hệ đến bộ mặt hoàng gia, cũng không thể không quản. Cho nên không hạ thánh chỉ chính thức, chỉ bảo hạ quan mang một khẩu dụ cho tuần phủ đại nhân, thu hồi Tiểu Lãng Để lại, trả cho Phúc Vương phủ là xong việc, miễn cho Phúc Vương khóc ăn vạ lên."
Phàn Thượng Hiên dở khóc dở cười: "Phúc Vương khóc ăn vạ? Cái này..."
Cẩm Y Vệ thở dài: "Hoàng thượng cũng rất khó xử lý."
Tiểu Thiên Tôn nghe trộm đến đó, cũng không khỏi thầm buồn cười, kiểu này giống như tiểu đệ hắc bang bị người ta cướp địa bàn, chạy đi tìm lão đại trong bang phái hỗ trợ ra mặt.
Phàn Thượng Hiên thở dài: "Xin hồi phục hoàng thượng, Tiểu Lãng Để kia, bản quan không động vào được."
Cẩm Y Vệ: "Vì sao?" Phàn Thượng Hiên nói: "Tiểu Lãng Để từ khi quân Hoàng Cân thời Đông Hán tạo phản tới nay, vẫn luôn có thủy tặc làm loạn, hơn một nghìn chưa bình được. Thật vất vả mới có Bạch Diên tới đây, tiêu diệt thủy tặc, di chuyển bách tính, cai quản tốt Tiểu Lãng Để. Nếu thu hồi Tiểu Lãng Để, giao cho Phúc Vương... thứ ta nói thẳng, Phúc Vương phủ làm gì có bản lĩnh quản lý tốt được?"
Cẩm Y Vệ: "..."
Phàn Thượng Hiên: "Phúc Vương phủ sưu cao thuế nặng một đợt thôi, sẽ bức lão bách tính bỏ đi. Tiểu Lãng Để lại khôi phục thành cái ổ của thủy tặc, với nước với dân, cũng không phải chuyện tốt."
Cẩm Y Vệ dở khóc dở cười: "Việc này... cũng phải. Nhưng Phúc Vương khóc lóc ăn vạ, phải giải thích thế nào? Tuần phủ đại nhân cũng phải phân ưu vì hoàng thượng."
Phàn Thượng Hiên xem như một thành viên của tập đoàn quan văn, nghe mấy lời "Phúc Vương khóc lóc ăn vạ", thật muốn nói một câu "Cứ để tên ngốc đó khóc một mình đi", nhưng lời này thật sự không thể nói thẳng, đành phải nói: "Như vậy đi, việc này để bản quan từ từ suy nghĩ, tìm chút vật gì từ một hướng khác, bồi thường cho Phúc Vương phủ vậy."
Cẩm Y Vệ: "Vậy hạ quan cứ như vậy trở lại phục mệnh đây."
Cẩm Y Vệ tới vội vã, đi cũng vội vã.
Phàn Thượng Hiên thì thở dài, từ trong nhà chui ra, ngửa đầu nhìn đám mây trên bầu trời: "À¡! Quá khó làm."
Lý Đạo Huyền từ bên cạnh đi tới, biết rõ cố hỏi: "Tuần phủ đại nhân, chuyện gì khó làm thế?"
Phàn Thượng Hiên: "A, không có gì, không có gì."
Hắn đổi đề tài: "Tiêu kỳ hiệp, ngươi và Bạch Diên tiên sinh, hình như là bằng hữu rất tốt?"
Lý Đạo Huyền: "Đúng vậy, quan hệ cũng không tệ lắm."
Phàn Thượng Hiên: "Vậy thì... Bản quan có một yêu cầu quá đáng."
Lý Đạo Huyền đoán được hắn muốn nói cái gì.
Phàn Thượng Hiên: "Về chuyện của Tiểu Lãng Để, ngươi xem, có thể mời Bạch tiên sinh tới không, chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Ngươi yên tâm, bản quan không hề có ý bảo hắn trả Tiểu Lãng Để cho Phúc Vương phủ, về phần tiền thuê mấy trăm lượng bạc gì đó, bản quan cũng cảm thấy vốn không cần thiết cho Phúc Vương phủ. Chỉ là... Bộ mặt của hoàng gia cũng không thể không để ý. Chuyện này, chung quy phải có một phương án Giải nquvết" Hắn nói vậy có lý!
Một địa phương lớn như Tiểu Lãng Để, không thể ai nắm đấm lớn người đó chiếm, điều này bất kể là quốc gia hoặc là chính phủ nào đều không thể dung túng.
Chung quy là phải có một phương án giải quyết.
Phải có một lý do khiến người thoả mãn thì thôn Cao Gia mới có thể vẫn chiếm nơi đó, bằng không sẽ có tranh cãi, hoặc là chiến tranh.
Lý Đạo Huyền cười nói: "Được, chuyện này ta giúp Bạch huynh đáp ứng, chúng ta hẹn một thời điểm nào đó, tìm một chỗ uống trà, tâm sự chuyện này."
Phàn Thượng Hiên tự đi an bài hạ nhân, thông báo cho Phúc Vương phủ phái người tới bàn bạc.
Mà bên Lý Đạo Huyền thì đơn giản, đồng cảm một cái liền nhảy tới kim tuyến Thiên Tôn trước ngực Bạch Diên, nói mấy câu, chuyện này liền thương lượng xong.
Ba ngày sau!
Ánh mặt trời vào mùa đông chiếu xuống khiến tâm tình người ta khoan khoái.
Lý Đạo Huyền ung dung đi vào "thần đô" Lạc Dương.
Bồ Châu được xưng "Trung tâm Thế giới", mà Lạc Dương lại được xưng là "trung tâm của thiên hạ", cả hai có mệnh danh gần như nhau, chỉ là đại biểu cho thời đại khác nhau, huy hoàng khác nhau, biến đổi lịch sử khác nhau.
Trên tửu lâu lớn nhất trong thành Lạc Dương, Phàn Thượng Hiên đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, chuẩn bị tổ chức tam phương hội đàm.