Chương 687: Đừng nói cho vương gia
Chương 687: Đừng nói cho vương giaChương 687: Đừng nói cho vương gia
Nhận được tin tức, Trịnh công công liền bỏ hết công việc trên tay, vội vàng dẫn theo mấy tên thủ hạ, ngồi lên khoái mã, chạy như điên về hướng mỏ than Nghỉ Lạc.
Mỏ than Nghỉ Lạc cách thành Lạc Dương hơn 70 dặm, cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải tốn không ít thời gian, đợi đến khi Trịnh công công chạy tới, chỉ thấy người của Bạch Diên vây quanh hầm mỏ trong ba tầng ngoài ba tầng.
Bày ra trận thế rất lớn, chuẩn bị xử lý nước trong hầm mỏ rồi.
Đoàn người Trịnh công công vừa đến, đã bị một người trông cửa chặn ở bên ngoài: "Công trường nguy hiểm, người không phận sự không được vào."
Trịnh công công hừ một tiếng: "Ta đại biểu Phúc Vương phủ, công trường này của ngươi cũng là nhận thầu từ ta, sao ta lại trở thành người không phận sự rồi?"
Người trông cửa: "Tên trung niên mập nhà ngươi thoạt nhìn lấm la lấm lét, không giống người tốt, ta cũng không tin ngươi là người của Phúc Vương phủ."
Trịnh công công tức: "Buồn cười, ta chính là Trịnh công công của Phúc Vương phủ, ngươi nhanh đi báo tin cho Bạch Diên, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Người trông cửa hình như bị doạ sợ, lúc này mới chậm chạp đi vào thông báo.
Chẳng mấy chốc, Bạch Diên liền đi ra nghênh đón, cười hì hì nói: "Ơ kìa, thì ra là Trịnh công công của Phúc Vương phủ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội. Vừa rồi tên trông cửa kia chỉ làm tạm thời thôi, không nhận ra Trịnh công công, đắc tội chớ trách."
Trịnh công công vẫn là lần đầu tiên nghe được cách nói "công việc tạm thời", rất dễ bị đánh lừa, hoàn toàn không nghĩ tới là thôn Cao Gia cố ý phái một lăng đầu thanh ở chỗ này làm gã mất mặt, mượn cơ hội mắng gã hai câu.
Hắn đi theo phía sau Bạch Diên, đi vào công trường.
Chỉ thấy lượng lớn công nhân đang vây kín trước cửa hầm mỏ, ở giữa các công nhân đặt một cái máy thật lớn.
Cái máy đó chứa một cái nồi đun nước, phía trước nối một cái ống thật dài. Các Công nhân đang hét to: "Một, hai, ba. . dùng sức... Một, hai, ba... dùng sức..."
Họ giơ cái ống dài kia lên, sau đó nhét vào trong hầm.
Hầm tối om, không nhìn thấy bên trong.
Loại quý nhân như Trịnh công công đương nhiên không cam tâm tình nguyện đi vào, nên không nhìn thấy tình hình bên trong. Chỉ thấy sau khi đám công nhân kia khiêng cái ống đi vào, qua một hồi lâu mới rời khỏi, lớn tiếng nói: "Được rồi, đã cắm ống sâu vào nước rồi."
Bạch Diên giơ lên tay: "Bắt đầu bơm nước!"
Tiếp theo, cái nồi đun nước thật lớn kia bắt đầu nhóm lửa, trong tiếng hơi nước u u vang lên, máy móc kéo theo bánh xe nhanh chóng xoay tròn, ống nước nối liền trên máy đột nhiên phun ra một luồng nước vàng, đổ vào trong rãnh nước đã đào sẵn trước đó.
Các công nhân hoan hô: "Nước rút ra rồi!"
Trịnh công công: "Hả?"
Mặc dù hắn chưa thấy qua máy bơm, thế nhưng vừa nhìn thì đã hiểu, cái máy cổ quái này vậy mà có thể rút nước từ trong cái ống ra, mà cái ống này nối thằng vào hầm mỏ, nói cách khác... nó có thể rút nước từ trong hầm mỏ ra.
"Ôi địt!" Trịnh công công ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng dựa vào thùng múc nước, vai gánh tay khiêng, cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể dọn sạch hầm mỏ, nhưng không ngờ, Bạch Diên lại có máy thần kỳ như vậy.
Cái ống nước to tướng kia bơm nước, chỉ sợ không đến mấy ngày là có thể rút sạch nước rồi.
Không được hoảng!
Trịnh công công nghĩ thầm: cho dù ngươi có thể dễ dàng rút nước trong hầm ra, cũng chẳng qua khôi phục hầm mỏ đến thời điểm trước khi bị lụt, than sản xuất vẫn giống như trước đây, tiền thầu mà Phúc Vương phủ ta nhận vẫn giống như trước đây, không thiệt thòi, sẽ không thiệt thòi.
Mấy ngày sau...
Trịnh công công lại nhận được báo cáo của thủ hạ: "Công công, Bạch Diên kia lại giở thủ đoạn mới ở cửa hầm mỏ."
Trịnh công công: "2? 2?"
Gã vội vàng thúc ngựa, chạy tới xem náo nhiệt.
Sau khi bỉ người trâng ca tam thời dần vắt môêt hồi thât vất và mới được đi vào bên trong công trường, chỉ thấy cửa hầm mỏ vẫn có đông người bu quanh.
Họ đang xếp đặt một đường ray kỳ quái, đường ray đó bằng sắt, dùng tà vẹt gỗ cố định trên mặt đất, kéo dài thằng đến chỗ sâu trong hầm mỏ. Trên đường ray có một chiếc xe đẩy nhỏ, trên xe quấn xích sắt.
Một công nhân đang đẩy xe vào trong hầm mỏ.
Chiếc xe kia ban đầu thì trượt từ từ, nhưng rất nhanh đã trượt vào chỗ sâu trong hầm. Trịnh công công vẫn không muốn đi vào trong hầm mỏ nhìn, chỉ ở bên ngoài nên cũng không biết chiếc xe kia làm cái gì ở bên trong.
Chẳng mấy chốc, phía trên đường ray có một cái chuông nhỏ vang lên.
Công nhân bên ngoài cười to: "Được rồi! Có thể lôi xe ra."
Một công nhân khởi động máy hơi nước, cái máy bơm nước kia hiện tại biến thành kéo sợi dây. Hắn kéo xích sắt, trên đường ray liền vang lên âm thanh ầm ầm, chẳng mấy chốc, chiếc xe đẩy vừa rồi trượt xuống sâu trong hầm mỏ đã bị lôi ra.
Trong xe chứa đầy một xe quặng.
"Xuống hàng!"
Một công nhân vừa la lên vừa đi tới, dùng một cái móc sắt móc vào tấm ván bên hông xe đẩy, kéo một cái, tấm ván được mở ra.
Thân xe khẽ nghiêng, cả xe than đá liền đổ ra đất.
Tiếp theo, công nhân lắp tấm ván lại cho nó như cũ, lại đẩy vào trong hầm mỏ, xe đẩy lại xoát một cái trượt vào chỗ sâu trong hầm mỏ.
Trịnh công công: "!!!"
Gã nhìn hiểu rồi, mỏ than mà Bạch Diên làm căn bản không cần công nhân mỏ than vai gánh tay khiêng đưa than đá từ sâu dưới lòng đất ra, mà là sử dụng chiếc xe đẩy này, có thể thực hiện tốc độ vận chuyển cực cao.
Như vậy, công nhân không cần chạy qua chạy lại, họ chỉ cần ở dưới lòng đất không ngừng đào móc, quặng đào ra lại ném vào trong xe đẩy, sau đó trong nháy mắt xe đẩy có thể trở về phía trên mặt đất rồi.
Đào than như vậy?
Nguy rồi!
Trịnh công công đột nhiên phát hiện, sản lượng của mỏ than này chỉ sợ không chỉ đơn giản là tăng gấp mấy lần, sợ là tăng gấp 10, gấp 20, gấp 30 lần cũng có thể. phải ký một hợp đồng nhận thầu rồi, a a a a a.
Trịnh công công đau lòng đến mức không thể thở nổi.
Đột nhiên thoáng cái nghĩ tới cái gì, gã xoay người trầm giọng nói với mấy tên thủ hạ theo mình tới đây: "Về sản lượng của mỏ than này, tuyệt đối không thể nói cho vương gia, miệng mấy người giữ chặt cho ta một chút."
Mấy tên tâm phúc của gã trong nháy mắt hiểu được.
Bị thiệt không quan trọng, chỉ cần vương gia không biết năng suất của cái mỏ mới này, hắn vẫn cho rằng tiền nhận thầu mình nhận được là lời to.
Cứ như vậy, sẽ đạt thành thế giới "tất cả mọi người đều có lợi"! Không có ai là bị thiệt.
Đám thủ hạ tâm phúc vội vàng bày tỏ trung tâm: "Công công yên tâm, chuyện này chúng tôi chết cũng sẽ không nói ra, bên vương gia tuyệt đối không thể biết được chút tin tức nào."
Trịnh công công gật đầu: "Như vậy là rất tốt. Con người ta là rất trung với vương gia, cả đời đều cúc cung tận tụy, dốc hết sức mình vì vương gia. Nơi vừa bẩn vừa hôi như mỏ than, người cao quý như vương gia không thích hợp tới quan tâm, có ta thay ngài trông coi là được rồi."
Các tâm phúc: "Trịnh công công nói rất phải."