Chương 686: Chế độ nhận thầu
Chương 686: Chế độ nhận thầuChương 686: Chế độ nhận thầu
Trịnh công công chần chờ: "Các ngươi thật sự có cách đưa mỏ than đi vào sản xuất trở lại?"
Bạch Diên: "Ta có biện pháp xử lý thủy tặc Tiểu Lãng Để, liền có biện pháp xử lý mỏ than."
Trịnh công công: "Bảy ba vẫn là hơi ít..."
Bạch Diên cười nói: "Tại hạ có thể bảo đảm, dưới tình huống chia bảy ba, ba thành vương phủ lấy được kia, còn nhiều hơn so với thu nhập trước đây."
"Ồ?" Trịnh công công có vẻ kinh ngạc: "Nói cách khác, nếu mỏ than giao cho ngươi, lợi nhuận sẽ còn cao hơn trước?"
Lời này vừa nghe liền có vẻ thú vị rồi.
Bạch Diên: "Nếu ngươi không tin ta, chúng ta còn có thể ký một loại khế ước khác, chính là mỏ than giao cho ta nhận thầu, sau đó mặc kệ lời lãi thế nào, mỗi tháng ta đều trả cho Phúc Vương một khoản tiền. Số tiền này tương đương với sản lượng của mỏ than trước đây."
Trịnh công công thầm nghĩ: Mỏ than kia đã bị ngập nước không thể sử dụng tiếp được, cũng không biết phải bao lâu mới có thể xử lý, cho dù xử lý xong rồi, sản lượng cũng sẽ không cao được. Giao cho ngươi quản, ta cũng không tin lợi nhuận có thể tăng lên mấy lần. Chia bảy ba phiêu lưu quá lớn, lợi nhuận rơi vào trong tay vương phủ khẳng định không được bao nhiêu, không bằng cho ngươi nhận thầu, Phúc Vương phủ ta sẽ không có phiêu lưu, có thể có được lợi nhuận cố định."
Trịnh công công vỗ tay bốp một cái: "Ta thấy phương án sau tốt hơn."
Bạch Diên thầm vui.
Lý Đạo Huyền cũng thầm vui.
Rất tốt, hình thức nhận thầu mới là cơ chế có lợi nhất đối với thôn Cao Gia, cứ như vậy lợi nhuận mà Phúc Vương phủ có thể nhận được chỉ là một con số cố định, không thể tăng lên được. Mà thôn Cao Gia lại có thể thông qua kỹ thuật thay đổi không ngừng để nâng cao sản lượng của mỏ than.
Đến lúc đó Phúc Vương phủ sợ phải hối hận muốn chết.
Vì đề phòng đối phương hối hận, vậy nhất định phải dựa vào khế ước rồi.
Bạch Diên làm bộ muốn đổi ý: "Ôi... không được, ta đột nhiên cảm giác phương án thứ hai có chút... Nếu không chúng ta vẫn là chia bảy ba Trịnh công công: "Không được không được! Đã thương lượng rồi, ngươi lại đổi ý là thế nào? Ngươi làm thế là không được. Chốt phương án hai đi."
Bạch Diên: "Ơ, cái này... Ài... được thôi."
Hắn tỏ ra đáp ứng cực kỳ miễn cưỡng, bộ dạng như muốn đổi ý bất cứ lúc nào.
Trịnh công công thấy vậy nên tuyệt đối không thể để cho người này đổi ý. Gã vội vàng quay sang nói với Phàn Thượng Hiên: "Tuần phủ đại nhân, ngài thấy rồi đó, chuyện này chúng ta đã bàn bạc xong. Vạn nhất qua mấy ngày, Bạch tiên sinh đổi ý không thừa nhận, đến lúc đó dựa vào cái miệng sẽ nói không rõ ràng. Ta thấy như vậy đi, chúng ta ký một khế ước, tuần phủ đại nhân làm người chứng kiến."
Bạch Diên làm bộ do dự: "Cái này... Ký khế ước không tốt lắm đâu?"
Trịnh công công: "Ta cảm thấy rất tốt, khế ước phải ký mới được."
Bạch Diên: "Ơ, này. .. này...
Phàn Thượng Hiên không nhìn nổi nữa: "Bạch tiên sinh, lần này bản quan cũng không thể giúp ngươi nói chuyện rồi, khế ước này ngươi vẫn là phải ký, như vậy đối với mọi người đều tốt. Khế ước một kiểu hai phần, bản quan cũng ký ở bên trên, làm công chứng."
Ngay cả tuần phủ cũng mở miệng muốn làm công chứng rồi, vậy còn có gì không dám?
Ký thôi!
Bạch Diên uất ức viết khế ước, chữ viết của hắn rất đẹp, mỗi một chữ đều ngay ngắn, tuyệt không qua loa, khiến người ta muốn bắt lỗi để gây sự cũng không được. Dù sao, hắn cũng rất coi trọng môn "Thư" trong quân tử lục nghệ.
Chẳng mấy chốc, khế ước viết xong. Mỏ than Nghỉ Lạc giao cho Bạch Diên nhận thầu khai thác sử dụng, kỳ hạn là 10 năm, Bạch Diên trả cho Phúc Vương phủ "phí nhận thầu", số tiền này tương đương với sản lượng trước khi mỏ than Nghỉ Lạc gặp thiên tai.
Trong 10 năm Bạch Diên không thể bởi vì thua lỗ hoặc là lợi nhuận ít mà không trả phí nhận thầu cho Phúc Vương phủ, mà Phúc Vương phủ cũng không thể bởi vì mỏ than kiếm được nhiều hơn mà đòi tăng lên phí nhận thầu.
10 năm sau lại thương nghị tiếp!
Hai bên ký tên, đóng dấu, sau đó tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên ñnd ký tên ở muc naười làm chứna. đóng dấu: kết thúc. Bạch Diên sảng khoái lắm, nhìn thoáng qua Lý Đạo Huyền bên cạnh, trong ánh mắt toàn là hớn hở vì mưu kế thành công, Lý Đạo Huyền cũng trả lại cho hắn ánh mắt "Ngươi làm tốt lắm".
Trịnh công công chuẩn bị cáo từ rời khỏi.
Lại nghe Bạch Diên lên tiếng: "Công công đừng đi vội, chúng ta vừa mới nói xong chuyện của mỏ than, còn có chuyện khác chưa nói mà."
Trịnh công công: "Còn có chuyện gì mà nói."
Bạch Diên: "Khụ, là như vậy. Phúc Vương phủ còn có một quặng sắt nằm ở huyện Tân An phía tây Lạc Dương đúng không?"
Trịnh công công: "Quặng sắt ngươi cũng muốn?"
Bạch Diên: "Có than đá rồi, khẳng định cần phải có sắt mà, than đá sắt khẳng định không tách rời được."
Trịnh công công thầm vui trong lòng: được, Phúc Vương phủ ta đã kiếm một khoản, ngươi còn sợ ta kiếm ít sao, còn muốn cho ta một khoản nữa. Mỏ sắt này cũng bị ngập nước, Phúc Vương phủ ta cần có ích gì? Ngươi đã muốn, vậy lấy luôn đi.
Gã buông tay nói: "Được thôi, vậy khế ước mỏ sắt cũng ký một thể luôn đi."
Ba canh giờ sau...
Trịnh công công ôm một sấp khế ước dày trở về Phúc Vương phủ.
Phúc Vương Chu Thường Tuân vẫn như ngày xưa, đang ôm mấy phi tử chơi đùa.
Trịnh công công rất hài lòng đặt sấp khế ước ở trước mặt hắn: "Khởi bẩm vương gia, chúng ta tìm được một người coi tiền như rác rồi."
Chu Thường Tuân: "Có chuyện gì?"
Trịnh công công chỉ vào đống khế ước ở trước mặt Chu Thường Tuân: "Mời Vương gia xem, mấy thứ này, đều là sản nghiệp tháng sáu năm nay bị trận lụt Hoàng Hà làm ngập nước, vốn đã không còn kiếm được một văn tiền nào. Không ngờ lại có kẻ coi tiền như rác, nhận thầu tất cả những sản nghiệp này, sau này hàng năm chúng ta có thể thu được mấy nghìn lượng bạc từ những sản nghiệp này rồi."
Chu Thường Tuân cầm lấy khế ước lật một cái, nở nụ cười: "Thật sự có người như vậy sao? Đúng là quá ngu xuẩn! Cũng được, có người giúp nhà chúng ta kiếm tiền thì càng tốt."
Trịnh công công vẻ mặt đắc ý nói: "Nô tài còn nhìn xa hơn, ký khế ước này 10 năm, nếu như họ Bạch kia thật sự có thể làm tốt những sản nghiệp Chu Thường Tuân: "Ngươi làm rất tốt! Mặt khác, ngươi cũng đi xem thử mấy sản nghiệp này, xem họ Bạch này rốt cuộc là làm thế nào, bản vương trái lại cảm thấy rất hứng thú đối với việc hắn có thể kiếm được tiền hay không."
Trịnh công công: "Nô tài nhất định sẽ giám sát kỹ."
Thái giám là loại sinh vật luôn rất để bụng đối với việc của chủ tử, gã lập tức bắt đầu bước theo thao tác của Bạch Diên.
Đầu tiên quan tâm chính là việc của mỏ than Nghỉ Lạc.
Trong mỏ than Nghỉ Lạc hiện tại như một cái ao, chỉ xử lý số nước này thôi chính là một công trình rất lớn. Hắn thật sự muốn nhìn xem, Bạch Diên cần bao nhiêu người vai gánh tay khiêng, phải múc bao nhiêu thùng nước, mới có thể thanh lý sạch sẽ nước trong hầm.
Trịnh công công phái mấy tên thủ hạ, mỗi ngày canh ở bên ngoài mỏ than Nghỉ Lạc, chờ Bạch Diên tới xử lý hầm mỏ liền trước tiên hồi báo cho gã.
Gã cũng không đợi lâu, ba ngày sau, một thủ hạ nhanh chóng chạy tới: "Công công, Bạch Diên chuẩn bị xử lý nước trong hầm mỏ rồi."