Chương 689: Ta đi theo ngươi
Chương 689: Ta đi theo ngươiChương 689: Ta đi theo ngươi
Đêm khuya, Thiên Tôn test-02 ngồi thuyền nhỏ rốt cuộc đi tới bên bờ huyện Ôn.
Lý Đạo Huyền xuống thuyền, lại đổi lên một chiếc xe ngựa kiên cố đã đặc chế, khi bầu trời còn thiếu chút nữa là điểm màu trắng bạc, Lý Đạo Huyền đã chạy tới huyện Ôn.
Vừa đến cửa huyện thành, liền thấy Xuyên trung Bạch Can binh đang chờ xuất phát.
Đóng quân tại huyện Ôn, là một đêm thoải mái nhất trong mấy tháng hành quân gần đây của Bạch Can binh, không chỉ ngủ ở nơi rất an toàn, Trần huyện lệnh còn tặng rất nhiều đồ ăn ngon cho họ.
Để cho bọn họ có một loại cảm giác hạnh phúc giống như đi cùng với đội quân của Hình Hồng Lang, ở bên Hoàng Hà đợi thuyền vận tải tới, sau đó cùng nhau nấu thịt buổi trưa để ăn.
Bọn họ rất thích ở cùng với những người trước ngực có thêu tượng thiên tôn, người ở đây vừa đẹp, nói chuyện lại dễ nghe, mỗi người đều là nhân tài. ..
Đáng tiếc hiện tại đã sắp rời đi!
Đi ra huyện Ôn, lập tức sẽ phải tác chiến với đám lưu khấu hung tàn, vị miễn có một loại cảm giác giống như từ thiên đường đi vào địa ngục, rất khó chịu.
Trương Phượng Nghỉ đứng ở cửa huyện thành, nhìn thoáng qua huyện thành nhỏ ấm áp này, chuẩn bị vẫy tay chào tạm biệt.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa siêu chắc chắn được đặc chế chạy tới cửa thành, một người thanh niên anh tuấn từ trên xe ngựa nhảy xuống, quay về Trương Phượng Nghỉ phất tay: "Này! Xin chào Trương tướng quân."
Trương Phượng Nghỉ nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn khuôn mặt của người này liền ngẩn ra, một khuôn mặt rất quen thuộc, cứ cảm giác đã gặp qua ở đâu? Là ở đâu nhỉ?
Nàng chợt nghĩ tới: Ngực Hình Hồng Lang, ngực Trần huyện lệnh... Ngực của những người từng trợ giúp nàng và Xuyên trung Bạch Can binh, đều thêu khuôn mặt này.
"Ngươi. .. ngươi là. . ." Trương Phượng Nghỉ đột nhiên phát hiện, mình còn chưa biết tên của hắn, nhưng cũng đã biết, người này hết sức quan trọng, thực lực hùng hậu.
Lứ Đan Huvền mỉm cười: “Ta tên là Lứ Đao Huvền.. eá điều aần đây †a dùng tên giả Tiêu Thu Thủy dạo chơi khắp nơi, cho nên, Trương tướng quân đừng nói ra tên thật của ta. Tên thật này của ta, chỉ nói cho người ta cho rằng có thể kết giao bằng hữu."
Trương Phượng Nghi: ".. ."
Trương Phượng Nghỉ đành phải xấu hổ cười: "Lý... khụ... Tiêu tiên sinh, xin chào, trước đây nhiều lần được ngươi tương trợ, đến bây giờ, mới biết người mấy lần hỗ trợ Xuyên trung Bạch Can binh là ngài."
Lý Đạo Huyền: "Cũng không giúp đỡ cái gì."
Nói đến đây, Lý Đạo Huyền thầm nghĩ: Ta nên cứu cô ấy thế nào đây? Trước tiên chỉ ra cô ấy sẽ bị bao vây ở đâu? Không được, không chỉ ra được! Ta căn bản không tra ra được vị trí chân chính của Hầu Gia Trang. Nhiều lắm chỉ có thể nói cho cô ấy đừng đi Hầu Gia Trang. Nhưng chẳng may khi cô ấy hành quân, đi vào một thôn nhỏ hoang vắng, vừa hỏi mới biết mình đi vào Hầu Gia Trang rồi, sau đó liền phát hiện đã bị bao vây, đi không được nữa.
Cho nên, tiết lộ thiên cơ kiểu này là không có tác dụng, không cứu được cô ấy.
Vậy đổi một cách khác? Khuyên cô ta mau trở về Tứ Xuyên, đừng tham dự vào chuyện lưu khấu ở Hà Nam nữa?
Không được!
Nói ra cô ấy sẽ chết, chưa hẳn cô ấy sẽ tin, nếu như không tiết lộ thiên cơ, khẳng định cô ấy sẽ không nghe lời khuyên.
Nếu như cô ấy là một người sợ chuyện sợ chiến, Xuyên trung Bạch Can binh sẽ không có mỹ danh truyền tới hậu thế rồi.
Lý Đạo Huyền suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đã có chủ ý: "Trương tướng quân, ta có một yêu cầu nho nhỏ. Cái gọi là thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Việc truy đuổi lưu khấu, quan hệ đến muôn dân thiên hạ, vậy đương nhiên người người cũng phải có trách nhiệm. Cho nên, tại hạ muốn gia nhập đội quân của Trương tướng quân, làm một tiểu tốt trước trướng, cùng đi truy kích lưu khấu."
Nghe y nói như vậy, Trương Phượng Nghi không khỏi ngẩn người, có lầm không vậy? Trước ngực đám người Hình Hồng Lang, Trần huyện lệnh đều có hình thêu của ngươi, nói rõ ngươi thủ lĩnh của họ, đó chính là một đại nhân vật rất lợi hại. Đại nhân vật như ngươi, lại muốn gia nhập quân đội của ta làm tiểu tốt trước trướng? Ai dám chứ?
Nhưng trong lời nói vừa rồi của Lý Đạo Huyền có vẻ rất thành khẩn, rõ ràng là nghiêm túc. làm quân sư trong quân ta cũng dư dả."
Nàng vừa nói như thế, chính là đáp ứng rồi.
Lý Đạo Huyền: "Vậy làm phiền rồi."
Trần Nguyên Ba từ bên cạnh đi tới gần, thấp giọng nói: "Thiên Tôn, ngài muốn dẫn bao nhiêu người đi cùng?"
Lý Đạo Huyền vốn định đi theo một mình, nhưng nghĩ nghĩ, một mình không được, y thường xuyên phải chuyển tầm nhìn, một khi chuyển đi, test-02 này không ai khống chế, sẽ bất động, vậy sẽ không theo kịp tốc độ hành quân của Bạch Can binh.
Y đè thấp giọng nói: "Ngươi đi chọn 50 người đến đây, chủ yếu là phụ trách lái xe, khi ta thần du, hỗ trợ chăm sóc pháp thân của ta."
Trần Nguyên Ba: "Thuộc hạ sẽ đi an bài ngay."
Chẳng mấy chốc, một tiểu đội đặc biệt hành động đã chuẩn bị xong.
50 người, không tính nhiều, nhưng 50 cây súng trường Chassepot, cũng coi như một nguồn chiến lực khá mạnh mẽ.
Vấn đề duy nhất là, một khi họ đi theo Bạch Can binh, sẽ cắt đứt "ủng hộ hậu cần của Thôn Cao Gia", đạn họ mang theo sẽ càng bắn càng ít đi. Cho nên, không đến thời điểm mấu chốt, 50 binh này tốt nhất là đừng xuất thủ.
Trần Nguyên Ba lại đi an bài một số đồ ăn, nếu Thiên Tôn đã đi theo Bạch Can binh, vậy sự hỗ trợ của thôn Cao Gia đối với Bạch Can binh khẳng định phải tối ưu mới được, các loại lương khô khi hành quân thuận tiện mang theo đều sẽ do các binh sĩ Bạch Can binh mang, hộp tre chứa thịt buổi trưa mỗi người đều đem vài hộp.
Làm hại Xuyên trung Bạch Can binh nổi danh với hành động mau lẹ phải đi quá chậm...
Mặc dù các Bạch Can binh mang vác nặng, thế nhưng tâm tình lại rất tốt.
Cõng rất nhiều đồ ăn lên đường, ai có thể không vui chứ?
Một đội quân kỳ quái 1050 người, rời khỏi huyện thành huyện Ôn, đi về hướng huyện Tu Võ.
Lý Đạo Huyền chỉ trốn trong xe ngựa, không hề đi ra ngoài.
Thật ra Trương Phượng Nghỉ rất hiếu kỳ về y, nhưng nàng là một nữ tướng, cũng không tiện quấn lấy một nam tử còn trẻ trò chuyện, nên cũng sẽ không chủ động đi nói chuyện với Lý Đạo Huyền.
Cñũna khâng biết đã đi bao lâu nhía †rước xuất hiên mât huvền thành đã bị phá hư.
Ở đây chính là huyện Tu Võ rồi.
Mấy tháng trước, Lý Tự Thành công phá huyện Tu Võ, chuyển vào phủ Hoài Khánh, đã mở ra cục diện mới cho lưu khấu.
Mà thương tổn mà huyện thành Tu Võ này phải chịu chỉ có hơn chứ không kém so với huyện Ôn.
Huyện lệnh Lưu Phượng Tường chết trận, huyện dân hầu như bị giết sạch, kiến trúc trong thành hầu như bị thiêu hủy toàn bộ.
Phía trước có thám báo báo lại: "Tổng binh Tứ Xuyên Đặng Kỷ, đang đóng quân trong huyện Tu Võ."
Tổng binh Tứ Xuyên Đặng Kỷ? Lý Đạo Huyền có chút ấn tượng đối với cái tên này, cũng là một tướng quân tương đối nổi tiếng của Minh Mạt trong việc trấn áp lưu khấu. Trong sách sử có thể thấy được tên của hắn rất thường xuyên.
Y đang tra tư liệu của Đặng Kỷ, từ trong thành phía trước, một nam tử trung niên cũng không cao to, thoạt nhìn nhỏ bé nhanh nhẹn đi ra nghênh đón, quay về Trương Phượng Nghỉ phất tay: "Này, bà nương của Độc Nhãn Mã, hai chúng ta vậy mà gặp nhau ở đây."
Hắn vừa mở miệng, giọng nói tràn đầy Xuyên vị.
Lý Đạo Huyền sinh ra tại TP. Song Khánh, nhưng cũng hiểu giọng Tứ Xuyên, nhíu mày: cái cách xưng hô bà nương của Độc Nhãn Mã này thật sự hơi khó nghe, người này rất không lễ phép.