Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 690 - Chương 690: Lấy Trứng Chọi Đá

Chương 690: Lấy trứng chọi đá Chương 690: Lấy trứng chọi đáChương 690: Lấy trứng chọi đá

Hiển nhiên Trương Phượng Nghỉ cũng không thích xưng hô này, hơi nhíu mày: "Đặng tướng quân, ngươi cũng tới rồi sao? Không phải ngươi đi đông bắc Lai Châu, đối phó phản quân Khổng Hữu Đức?"

Đặng Kỷ cười hắc hắc: "Lão tử đã lập công lớn tại Lai Châu, khải hoàn hồi Xuyên, đi nửa đường nghe nói tặc tử bao vây phủ Hoài Khánh, Binh bộ điều lão tử tới nơi này giải vây cho phủ Hoài Khánh, kết quả ta đến phủ Hoài Khánh thì nghe nói tặc tử trốn vào núi rồi. Hiện tại không có việc gì, cũng chỉ có thể tạm thời chờ đợi trong huyện Tu Võ."

Nói đến đây, vẻ mặt hắn tỏ ra không kiên nhẫn: "Nơi chó chết này, chim không thèm ỉa, ta muốn vào huyện thành tìm huyện lệnh xin tí lương, mới phát hiện trong huyện thành không còn một ai."

Hắn tùy tiện nói: "Chỗ cô còn nhiều lương không? Chia một chút cho lão tử, sau khi trở về Tứ Xuyên ta sẽ trả lại."

Trương Phượng Nghi trong bụng mắng thầm: Ngươi trả mới lạ! Kẻ ngu mới cho ngươi mượn lương.

Nàng lắc đầu: "Xuyên trung Bạch Can binh của ta cũng từ chiến trường Liêu Đông trở về, cũng không còn bao nhiêu lương rồi, bản thân cũng không đủ ăn, không cho ngươi mượn được."

Đặng Kỷ hùng hổ nói: "Mẹ nó, người nào cũng nói không có lương, không có lương, không có lương, binh của lão tử không có lương thì đánh trận thế nào?"

Trương Phượng Nghỉ không muốn nghe hắn phàn nàn, liền hỏi: "Ta mới từ bên huyện Ôn qua đây, cách chiến trường hơi xa, ngươi biết hướng đi hiện tại của lưu khấu không?"

Đặng Kỷ: "Lão tử biết cái rắm."

Hai người đang nói đến đó, đột nhiên thấy một con khoái mã chạy vội tới, ky sĩ trên ngựa lăn từ trên yên ngựa xuống, vẻ mặt hoảng loạn, hét lớn: "A, có thể gặp hai vị tướng quân ở chỗ này thật tốt quá, mời hai vị tướng quân nhanh chóng cứu viện."

Vẻ mặt Trương Phượng Nghi căng thẳng: "Có chuyện gì?"

Đặng Kỷ lại hùng hổ nói: "Lại là ở đâu muốn lão tử cứu?"

Tín sứ kia hớt hải nói: "Sau khi lưu khấu tiến vào Thái Hành sơn, đã một thời gian không biết tung tích, mấy ngày trước, lưu khấu đột nhiên xuất hiện lần nữa. Sấm Vương vượt qua Thái Hành sơn, xuất hiện tại cảnh nội Hà Bắc; Diêm Chính Hổ chiếm Giao Thành, tiến sát Thái Nguyên; Thượng Thiên Long chiếm Ngô thành, tiến sát Phần Châu; Tử Kim Lương, Tây doanh Bát Đại Vương công Tẩm Châu, Võ Hương. . ."

Trương Phượng Nghỉ: "Ôi trời!"

Đặng Kỷ: "Ha ha ha, lại nở hoa rồi, lại nở hoa rồi."

Trương Phượng Nghỉ quay đầu, trừng mắt với hắn: "Ngươi cười cái rắm à, nhanh đi cứu viện, ngươi dự định cứu viện ở đâu?"

Đặng Kỷ: "Lão tử cứu cái rắm, không có lương, lão tử không cứu ở đâu hết, trước tiên tìm chút lương thực lại tính tiếp."

Ky sĩ khẩn trương: "Sao có thể như vậy?"

Đặng Kỷ: "Bỏ đi bỏ đi, cứu đại một nơi nào vậy. Thôi lão tử đi Hà Bắc xem sao, bên Hà Bắc chắc là có lương, trên đường kiếm chút lương, sau đó thu thập lưu khấu chạy đến Hà Bắc luôn."

Nói xong, Đặng Kỷ xoay người muốn đi, vừa đi, miệng vẫn còn hùng hổ, toàn là lời thô tục Tứ Xuyên.

Trương Phượng Nghỉ nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói:: "Thái Nguyên và Phần Châu đều quá xa, ta không cứu được địa phương xa như vậy. Tẩm Châu và Võ Hương thì khá gần, thôi ta cứu viện hai nơi này đi."

Lý Đạo Huyền đang ngồi ở trong xe đột nhiên nhảy ra: "Trương tướng quân, vừa rồi cô cũng nghe được, đánh Tẩm Châu và Võ Hương là Tử Kim Lương và Tây doanh Bát Đại Vương. Đây chính là chủ lực tặc quân! Tử Kim Lương kia hiện tại là lão đại tặc quân, Tây doanh Bát Đại Vương cũng là hạng người hung tàn, cô chỉ có một nghìn binh lực, không nên chủ động khiêu chiến kẻ địch mạnh như thế."

Sau khi Vương Gia Dận chết, Tử Kim Lương chính là lão đại.

Bộ đội chủ lực dưới trướng hắn cũng đều là biên quân hung hãn, lấy chút binh lực ấy của Phượng Nghi Phượng Nghi, thật sự không nên đi va chạm với Tử Kim Lương.

Trương Phượng Nghỉ lại lắc đầu nói: "Chúng ta không thể bởi vì tặc tử hùng mạnh mà không đi cứu thành trì. Những lão bách tính bị cướp bóc đang trông mong quan binh đi cứu. Tặc tử tuy mạnh, chúng ta cũng chưa hẳn không có cơ hội, chỉ cần kéo chân chúng, chờ đại quân của Trương Tông Hành, Tả Lương Ngọc, Hứa Đỉnh Thần đến là tốt rồi."

Lý Đạo Huyền khẽ thở dài một hơi, cô ta nói có lý.

Cuối cùng cũng hiểu Trương Phượng Nghỉ là chết như thế nào rồi!

Lấy trứng chọi đá.

Xem ra, Hầu Gia Trang nằm ngay một trong hai nơi Tẩm Châu, Võ Nếu đã biết phương hướng đại thể, cũng không phải không có cơ hội cứu cô ấy.

Tẩm Châu và Võ Hương, cách địa bàn nào của mình gần nhất?

Lý Đạo Huyền ngồi trở lại xe ngựa, sau đó ý thức chuyển về bên ngoài hộp, mở phần mềm bản đồ tỉ mỉ tra xét, rất nhanh liền tra ra.

Hai nơi Tẩm Châu và Võ Hương nằm ở trung bộ Sơn Tây, mà địa phương Lý Đạo Huyền nắm giữ cách nơi này gần nhất chính là... phủ Bình Dương.

Trước mắt đóng quân tại phủ Bình Dương chính là hai viên đại tướng Vương Nhị và Bạch Miêu.

Bạch Miêu còn mang thân phận thiên tổng của quan binh, có thể danh chính ngôn thuận xuất kích.

Vậy quyết định đi!

Ý thức của Lý Đạo Huyền xoát một cái chuyển sang phủ Bình Dương -

Lạnh, tháng 12, rất lạnh.

Nhưng chỉ lạnh và khô, không có tuyết rơi.

Tri phủ Bình Dương Đậu Văn Đạt đang xụ mặt lật xem công báo của triều đình. Bạch Miêu mặc một bộ quân trang ngồi ở bên cạnh, Vương Nhị giả làm thủ hạ của hắn, đứng ở phía sau Bạch Miêu cách nửa bước.

Đậu Văn Đạt than thở: "Tặc tử lại tới rồi, đột nhiên thoáng cái từ trong Thái Hành sơn chui ra, binh chia vài lộ, thoáng cái lại khiến cho Sơn Tây gà chó không yên. Ôi... nhìn đi, chúng còn dám đến Tẩm Châu và Võ Hương, cách chỗ chúng ta chỉ có 200 dặm."

"Vương thiên tổng, mấy ngày gần đây, ngươi cần phải phòng bị sẵn sàng, thám báo các thứ thả ra ngoài nhiều một chút." Đậu Văn Đạt tỏ ra lo lắng: "Bản quan thật sợ có một ngày sáng sớm thức dậy, liền phát hiện phủ Bình Dương đã bị tặc tử bao vây rồi."

Bạch Miêu gật đầu: "Ừ, yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ tốt phủ Bình Dương."

Hắn vừa mới nói xong câu đó, búp bê vải Thiên Tôn ngồi trên vai hắn thì cử động, ghé sát vào tai hắn và thấp giọng nói: "Chuẩn bị xuất binh, đi cứu viện Tẩm Châu và Võ Hương."

Vừa nghe lời này, trong nháy mắt Bạch Miêu đổi giọng, nói với Đậu Văn Đạt: "Ta vừa nghĩ đến, trốn ở trong phủ thành phòng thủ quá bị động, không phải là chuyện quân nhân chúng ta nên làm. Nếu tặc tử đã đến Tẩm Châu và Võ Hương, quân nhân chúng ta nên chủ động xuất kích, giết địch ngoài trăm dặm." Nghe thế hắn giật mình, vội nắm lấy tay Bạch Miêu: "Vương tướng quân, chớ hồ đồ, ngươi chỉ là một thiên tổng, thủ hạ chỉ nghìn binh lực. Đánh Tẩm Châu và Võ Hương chính là quân bản bộ của Tử Kim Lương... "

Bạch Miêu: "Đại trượng phu da ngựa bọc thây, có gì phải sợ. Tri phủ đại nhân, ngươi suất lĩnh dân đoàn bảo vệ tốt phủ Bình Dương đi, mạt tướng đi một chút sẽ trở lại."

Đậu Văn Đạt: "Đừng như vậy, ở lại thủ thành đi, ngươi không thể bỏ lại mọi người mà đi như vậy. Phủ Bình Dương này không có ngươi không được."

Bạch Miêu: "Hình như tri phủ đại nhân đã quên, mạt tướng cũng không phải thủ bị Bình Dương, chỉ là một thiên hộ từ Sơn Tây qua đây, phụ trách bao vây truy kích tặc quân. Ta cứ mãi lưu thủ Bình Dương là không hợp quy củ, cần phải quả đoán đuổi theo đánh tặc quân, như vậy mới không phụ kỳ vọng của hoàng thượng đối với ta."

Đậu Văn Đạt chỉ biết nuốt lệ không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment