Chương 692: Thao tác song tuyến
Chương 692: Thao tác song tuyếnChương 692: Thao tác song tuyến
Thôn Tây Lĩnh.
Bạch Can binh vừa mới đánh thắng một trận tại thôn Tây Lĩnh, đánh cho đầu mục tặc quân gọi là "Tựu Địa Cổn" sợ chết khiếp, chật vật chạy trốn.
Mười mấy lão bách tính còn sót lại trong thôn chui ra từ trong hầm, cả người còn run lẩy bẩy. Chỉ thấy một hiệp khách trẻ tuổi anh tuấn quay về bọn họ vẫy tay: "Hương thân tới đây, ta cho mọi người chút ngân lượng. Các ngươi cầm bạc nhanh đến phủ Lộ An phía nam trốn một thời gian đi."
Các lão bách tính vội vàng vây quanh, thiên ân vạn tạ.
Lý Đạo Huyền vừa bảo người phát bạc cho họ, vừa quay sang hỏi bọn họ: "Mọi người có biết gần đây có nơi nào gọi là Hầu Gia Trang không?"
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu một ông lão đi tới: "Từ bản thôn hướng bắc, dọc theo quan đạo đi hơn 20 dặm, có một Hầu Gia Trang, là một thôn trang rất nhỏ, bên trong cũng không có đại hộ gì, không biết lão gia ngài hỏi thôn trang đó là có chuyện gì?"
Lý Đạo Huyền nhíu mày, Hầu Gia Trang xuất hiện rồi? Mẹ nó, cách nơi này 20 dặm, không phải là điềm báo tốt gì.
Bên kia, Trương Phượng Nghỉ từ xa nhìn qua bên này, nghĩ thầm: Lý tiên sinh lại hỏi Hầu Gia Trang rồi, không biết vì sao hắn cứ chấp nhất với Hầu Gia Trang như vậy, dọc theo đường đi gặp người thì hỏi. Chẳng lẽ, khi còn bé hắn từng quen một tiểu cô nương đáng yêu tại Hầu Gia Trang, ước định tương lai sau này sẽ quay về cưới cô ấy, thế nhưng sau khi lớn lên, lại quên mất Hầu Gia Trang là ở nơi nào rồi?
Ừ, khả năng này không nhỏ!
Thời cổ xe ngựa chậm, lại không có điện thoại.
Có một số người, một khi bỏ lỡ chính là cả đời.
Đúng lúc này, thám báo của Bạch Can binh phóng ngựa chạy như điên trở về, nhanh chóng đưa tin: "Tướng quân, bộ đội chủ lực của Tử Kim Lương Vương Tự Dụng qua đây rồi, nhân số khoảng chừng năm vạn."
Những lời này dọa Trương Phượng Nghỉ hết hồn: "Năm vạn?"
Thám báo gật đầu: "Ta nhìn thoáng qua từ xa, năm vạn! Nếu loại trừ người già và phụ nữ, ít nhất cũng có một nửa binh đánh được."
Nghe nói như thế Lý Đạo Huyền quay phắt đầu lại, nghĩ thầm: Hầu Gia Trang ngay ở gần gây, tặc binh năm vạn qua đây, con mẹ nó. Không phải cứ như vậy bị bao vây ở Hầu Gia Trang chứ?
Y đang định mở miệng nói: đừng đi phía bắc, liền nghe được Trương Phượng Nghỉ nói trước: "Tặc tử năm vạn, quân ta chỉ có một nghìn, không thể địch lại được. Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân hướng tây nam, trốn vào núi Lão Gia."
Lý Đạo Huyền: ơ?
Có chút bất ngờ.
Trương Phượng Nghỉ cũng không giẫm vào hố, hoặc là nói, Trương Phượng Nghỉ cũng không ngu, rõ ràng cô ấy không phạm vào loại đại ky của binh gia này.
"Đi đi đi, đi nhanh nào." Trương Phượng Nghỉ bắt đầu giục lão bách tính.
Mười mấy lão bách tính còn sót lại trong thôn, cầm bạc của Lý Đạo Huyền cho họ, nhanh chóng đi về hướng phủ Lộ An phía nam.
Trương Phượng Nghi xác nhận bọn họ đã đi xa rồi, trong thôn không còn người nữa, lúc này mới mới khua quân lui về hướng tây nam.
Phía tây nam thôn Tây Lĩnh chính là núi Lão Gia nổi tiếng hậu thế.
Núi này cao 1226 mét so với mực nước biển, núi cao rừng sâu, địa hình phức tạp.
Vào năm 1945. chiến dịch Thượng Đảng nổi tiếng chính là lấy núi Lão Gia làm chủ chiến trường, có thể thấy được ngọn núi này có địa vị chiến lược quan trọng cỡ nào.
Bình thường quan binh tiễu phi, lưu khấu không cản được áp lực của quan binh sẽ rút lui và tiến vào trong núi lớn, mượn vùng núi chu toàn với quan binh, không ngờ lần này lại trái ngược, đại quân lưu khấu tiếp cận, Trương Phượng Nghỉ cũng không chạy về bình nguyên, mà là chui vào sơn lâm.
Mọi người chạy đến dưới núi Lão Gia.
Ngọn núi này đã trở thành khu phong cảnh tại hậu thế, làm đường rất đẹp, nhưng hiện tại chỉ là một ngọn núi hoang, là cái loại trên núi ngay cả đường đi cũng không có.
Lý Đạo Huyền liếc nhìn chiếc xe đặc chế của mình, phát hiện nó không dùng được nữa rồi.
Được thôi!
Kế tiếp không thể lười biếng để cho xe chở test-02 đi nữa, toàn bộ hành trình phải do y điều khiển mới được, khi dùng "đồng cảm" chuyển Có lẽ, là lúc đem kỹ thuật thao tác đa tuyến, apm300 khi chơi [StarCraft] ra dùng rồi?
Lý Đạo Huyền quyết định thử một lần.
Đầu tiên y cất bước đi về phía trước, trong nháy mắt khi bước ra, lập tức chuyển tầm nhìn đến con rối Thiên Tôn ngồi trên vai Cao Sơ Ngũ, mở miệng hát: "Mặt trời nhô lên cao soi sáng... ."
Lập tức chuyển tuyến trở về, bước đầu tiên bên này vừa mới hạ rơi xuống đất, y lập tức bước ra bước thứ hai, trong nháy mắt ngay khi bước chân vừa mới bước đi, lại chuyển tuyến trở lại con rối Thiên Tôn, tiếp tục hát: "Hoa đang cười với ta..."
Xoát một cái lại chuyển trở về, lại đi một bước.
Sau đó trong nháy mắt lại chuyển qua: "Chú chim nói, chào buổi sáng..."
Lại chuyển qua rốt cuộc hát đến một câu cuối cùng của bài hát thiếu nhỉ: "Vì sao ngươi đeo thuốc nổ bao?"
Cao Sơ Ngũ: "Oa! Thiên Tôn đột nhiên hát lên, còn hỏi ta vì sao đeo thuốc nổ bao?"
Hình Hồng Lang: "Thiên Tôn có thể cảm thấy huynh ngốc quá, sợ huynh quên nhiệm vụ của chuyến này, cố ý tới đố huynh đấy, huynh còn nhớ rõ vì sao chúng ta phải xuất chinh không?"
Cao Sơ Ngũ: "Chúng ta đi đánh lưu khấu mà."
Hình Hồng Lang: "A, thì ra huynh còn nhớ rõ, trượng phu ta thật ra rất thông minh."
Cao Sơ Ngũ: "Hắc hắc hắc!"
"Sơ Ngũ!"
"Hồng Lang!"
Hai người bính một tiếng ôm chẩầm lấy nhau.
Con rối Thiên Tôn vừa vặn chuyển tuyến qua, đang chuẩn bị hát đoạn dưới của bài hát, vừa vặn thấy cảnh này, hai mắt tức thì như bị bạo kích, không hát nổi nữa.
Hơn nữa ngay cả thao tác song tuyến đang lưu loát cũng bị gián đoạn, chờ y nghĩ đến vội vàng chuyển về, mới phát hiện Thiên Tôn test-02 đã mất đi cân đối. Trong nháy mắt y chuyển qua, vừa lúc té ngã xuống đất, phát ra một tiếng vang.
Trương Phượng Nghi quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng: "Tiêu tiên sinh, ngươi làm sao thế2 Không sao chứ?" Lý Đạo Huyền hai tay chống đất đứng lên: "Khụ khụ, không sao, ta đang suy nghĩ đến một chuyện, thoáng thất thần."
Trương Phượng Nghỉ quan tâm nói: "Đang suy nghĩ chuyện Hầu Gia Trang?"
Lý Đạo Huyền: "Ơ?"
Trương Phượng Nghỉ khẽ thở dài một hơi: "Tiêu tiên sinh, đời người có đôi khi sẽ lưu lại một chút tiếc nuối. Chuyện đã qua, cứ để nó qua đi."
Lý Đạo Huyền: "2? ? ?"
Ta đang suy nghĩ chính là chuyện tương lai! Sao cô lại lôi ra quá khứ rồi?
Trương Phượng Nghỉ: "Để cô ấy ở trong hồi ức đi."
Lý Đạo Huyền: "2???"
Bỏ đi, nắm lấy trọng điểm, không dây dưa chỉ tiết.
Lý Đạo Huyền vứt bỏ xe, giấu nó trong một rừng cây dưới chân núi, cứ thế đi theo sau Bạch Can binh, đi bộ leo lên núi Lão Gia.
Núi cao rừng rậm, leo lên không dễ.
50 binh sĩ dân đoàn đi rất khó khăn, nhưng Xuyên trung Bạch Can binh lại coi như đi trên đất bằng, vô cùng dễ dàng.
Tứ Xuyên nhiều núi, người Xuyên trung vốn giỏi hành quân ở vùng núi, huống chỉ hang ổ Vạn Thọ sơn của Bạch Can binh càng là hiểm sơn trong hiểm sơn.
Các Bạch Can binh từ nhỏ đã lớn lên trong Vạn Thọ sơn hiểm trở vô cùng, núi Lão Gia ở trong mắt họ thật ra không khác biệt quá lớn với đất bằng.
Bạch Can binh đi trên sườn núi giống như đang chạy.
50 binh sĩ dân đoàn dốc hết tốc lực cũng đuổi không kịp.