Chương 693: Sơn lâm chiến
Chương 693: Sơn lâm chiếnChương 693: Sơn lâm chiến
Lý Đạo Huyền cũng đối mặt với vấn đề leo núi, tuy nhiên y còn may, thân thể máy móc bước đi không phải dựa vào Lý Đạo Huyền đốt dầu, mà dựa vào khu động huyền học.
Chẳng qua, lực lượng mà thân thể máy móc này có thể sử ra là do hình thể tới quyết định.
Thiên Tôn trinh sát hình thể tí hon chỉ có thể sử ra sức lực rất nhỏ.
Mà Thiên Tôn test-02 hình thể bằng thân người có thể sử ra sức lực tương đương với một nam thanh niên bình thường.
Lần trước Thiên Tôn cao 8 mét sử dụng tại Tắc Sơn có thể sử ra sức lực tương đương với một người khổng lồ.
Huyền học, chính là vật thần kỳ như vậy.
Lý Đạo Huyền đang đắc ý, đột nhiên dưới chân truyền đến âm thanh răng rắc, đá kê chân mà người khác có thể đi qua bình thường, nhưng không gánh nổi thể trọng của y, bị y giãm lên một cái là gãy làm đôi.
Phía dưới phiến đá là rãnh sâu, Lý Đạo Huyền liền ngã lăn xuống dưới. Bởi vì thân thể quá nặng, y lăn xuống, toàn bộ cây cỏ trên vách bị bẹp dí, gãy hết, giống như một máy ủi đã tạo ra một con đường.
Trương Phượng Nghỉ: "Ôi, Tiêu tiên sinh, ngươi không sao chứ?"
Lý Đạo Huyền từ dưới rãnh đứng lên: "Không có việc gì! Lông tóc vô thương."
Trương Phượng Nghỉ: "Theo chúng tôi vào trong núi sâu hoang vắng, thực sự là làm khó Tiêu tiên sinh."
Lý Đạo Huyền: "Thật sự không có việc gì, chuyện nhỏ thôi."
Y dùng cả tay lẫn chân, hồi lâu mới bò từ dưới rãnh đi lên, cười nói: "Tiếp tục, như vậy chơi mới vui." -
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Sau khi Lý Đạo Huyền tỉnh ngủ, vội vàng đồng cảm vào trong hộp, mới phát hiện các Bạch Can binh đã dậy từ lâu, đang chuẩn bị tác chiến rồi.
Binh sĩ dân đoàn bên cạnh đi tới, nhỏ giọng báo cáo với y: "Đêm qua, đội tặc quân Tử Kim Lương đã đến dưới chân núi, lớn tiếng hét ở dưới núi, còn đốt rất nhiều đuốc, quay về trên núi diễu võ dương oai."
Lý Đạo Huyền: "À!"
"Nhưng chúng không dám nửa đêm lên núi, nửa đêm leo lên núi mà hôm nay, chúng sẽ công lên đây."
Lý Đạo Huyền gật đầu, nghĩ thầm: ở đây cũng không phải Hầu Gia Trang, chắc không có việc gì đâu? Cánh bướm chắc cũng không bay đến nơi đây? Vả lại không vội, quan sát xem Trương Phượng Nghỉ sẽ làm như thế nào.
Chỉ thấy Bạch Can binh đã cấu trúc xong công sự phòng ngự tại sườn núi.
Dùng đá tảng xếp thành đài phòng ngự nhỏ hình tròn.
Cung tiễn thủ thì ở trong đài phòng ngự đợi lệnh.
Mặc dù vũ khí chủ lực của Xuyên trung Bạch Can binh là Bạch Can thương, nhưng cũng không có nghĩa là họ không biết dùng vũ khí khác. Trên cơ bản phần lớn đều trang bị cho binh sĩ cung tiễn, trong đó còn có một bộ phận nhỏ binh sĩ còn trang bị Tam nhãn thần súng.
Tại hậu thế khi Lý Đạo Huyền tham quan di chỉ Vạn Thọ trại, đã thấy bên trong trại có đặt đồ cổ đào được là Tam nhãn thần súng mà Bạch Can binh dùng qua.
Cho nên hiện tại thấy họ lấy ra Tam nhãn thần súng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trương Phượng Nghi thấy y đang quan sát Tam nhãn thần súng của quân mình, trên mặt nở nụ cười xấu hổ: "Súng của quân ta quá yếu, không thể so sánh nổi với hỏa súng mà bộ đội của Tiêu tiên sinh sử dụng."
Lý Đạo Huyền cười: "Sau này chúng ta giao lưu nhiều hơn, về kỹ thuật hỏa súng, ta cũng có thể giúp đỡ các người phát triển."
Trương Phượng Nghi thở dài, lắc đầu: "Sử dụng hỏa súng quy mô lớn phải cần rất nhiều tiền, Vạn Thọ trại của ta không chơi nổi. Thực không dám dấu diếm, lão bách tính Thổ Gia tộc tại quê nhà ta, hiện tại ngay cả ăn cơm no cũng thành vấn đề, căn bản không có tư cách đi chơi hỏa súng. Số Tam nhãn thần súng này vẫn là lấy từ chỗ triều đình."
Lý Đạo Huyền gật đầu, không nhắc đến việc này nữa.
Y cũng không dự định trước khi triều đình Đại Minh diệt vong liền giúp Bạch Can binh làm hỏa súng, bởi vì tổng soái của Bạch Can binh Tần Lương Ngọc là một đại trung thần, không khéo cô ta sẽ giúp đỡ triều đình chống lại "quân đội tân thời đại" của mình, đến lúc đó không chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Muốn trợ giúp Bạch Can binh chế tạo hỏa súng kiểu mới, phải đợi đến khi vấn đề chính quyền trần ai lạc định, hoặc là sau khi Bạch Can binh rõ ràng lập trường giúp mình. Lúc này dưới chân núi vang lên tiếng kèn.
Tặc quân của đội Tử Kim Lương bắt đầu công lên núi rồi...
Vừa lên chính là phô thiên cái địa, đầy khắp núi đồi đều là đầu người ùn ùn dâng lên.
Bạch Can binh lấy ra gỗ lăn đá tảng đã chuẩn bị sẵn sàng đêm qua khi Lý Đạo Huyền đã ngủ, đập lung tung xuống dưới chân núi, cung tiễn, Tam nhãn thần súng, tất cả đều tấn công xuống dưới chân núi.
Đài phòng ngự do đá tảng xếp thành trên sườn núi, hiện tại tất cả đều biến thành một cái lại một cái "điểm hoả lực".
Những "điểm hoả lực" này lại có thể hình thành hỏa lực đan xen, mang đến thể nghiệm bị vây công 270 độ cho tặc quân đang leo lên núi.
Cảm giác thể nghiệm trực tiếp kéo đầy!
Tặc quân cũng dùng cung tiễn đánh trả, nhưng Bạch Can binh có đài phòng ngự bảo vệ, tặc quân lại bắn tên từ dưới lên cao, hiệu quả đó thật sự rất tệ, trên cơ bản không có cách nào tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Bạch Can binh.
Hãn phỉ đi đầu tiên thật vất vả mới xông lên đài phòng ngự, muốn nhảy vào chém cung tiễn thủ. Nhưng vừa mới nhảy vào, liền thấy được vài cây Bạch Can thương đã đến trước mặt. Những Bạch Can thương này chiêu thức linh hoạt đa dạng, phối hợp lại vô cùng xảo diệu.
Các hãn phỉ căn bản vô lực chống đỡ, trong chớp mắt đã bị đâm chết dưới đất, tiếp theo thi thể của chúng liền biến thành gỗ lăn đá tảng, bị Bạch Can binh ném từ trên sườn núi xuống đập người.
Hiệu quả còn rất tốt, đập khiến cho người phía dưới phát ra tiếng la hét kinh khủng.
Không bao lâu, tặc quân xông lên đầu tiên đã bị đánh tan sĩ khí, không xông nổi nữa. Mặc cho tặc quân phía sau giục thế nào, người phía trước cũng không dám xông lên trên, không ít người bắt đầu lui về phía sau.
Sĩ khí tan vỡ là có tính truyền nhiễm, rất nhanh, toàn bộ quân trận của tặc quân đều tan vỡ theo, đội ngũ giống như châu chấu công lên núi, tất cả giờ đã lui xuống hết, trên sườn núi chỉ để lại một số thi thể của tặc binh, tên và vũ khí khắp nơi trên đất.
Cả quá trình người của Lý Đạo Huyền không bắn một phát đạn nào, chỉ thưởng thức một trận chiến tại Minh triều chân chính, xem còn rất đã nghiền.
"Xuyên trung Bạch Can binh thực sự là danh bất hư truyền, trình độ đánh trân ở vùng núi thât khiến naười xem thoả mãn " Lý Đao Huyền t1 đáv lòng khen một câu.
Thời gian nửa ngày kế tiếp, lưu khấu không vội mà công lên núi nữa, rõ ràng là đang nghiên cứu làm sao để công lên ngọn núi này dễ hơn.
Còn có mấy đội lưu khấu vòng sang bên cạnh, hình như đang tìm địa điểm lên núi càng thích hợp hơn.
Trương Phượng Nghi lại đã phái thám báo mò kỹ càng toàn bộ địa hình chung quanh từ lâu, dẫn theo mấy tiểu đội, mai phục trên sườn núi bên cạnh, đợi thám báo của tặc quân qua đây dò đường, dễ dàng bắn lén chết thám báo.
Lưu khấu phát hiện không phái thám báo đi được, không dám qua loa công lên núi, tranh cãi cả ngày cũng không có biện pháp leo lên nửa sườn núi, đành phải đóng quân dưới sườn núi.
Chạng vạng cùng ngày, sắc trời dần tối.
Trương Phượng Nghỉ nhìn thoáng qua phân bố của tặc quân dưới chân núi, thấp giọng nở nụ cười: "Cái gọi là thủ thành tất nhổ trại trước, thủ sơn cũng như thế, không thể để cho tặc quân dưới chân núi sống thoải mái được, đêm nay chúng ta sẽ tập kích doanh trại địch."
Lý Đạo Huyền cũng thấy hứng thú: "Ôi, lấy một nghìn đấu năm vạn, Trương tướng quân còn có tâm tình tập kích doanh trại địch, xem ra là khá lành nghề nhỉ."