Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 694 - Chương 694: Biệt Hiệu Của Ta Gọi Là Thiết Thủ

Chương 694: Biệt hiệu của ta gọi là Thiết Thủ Chương 694: Biệt hiệu của ta gọi là Thiết ThủChương 694: Biệt hiệu của ta gọi là Thiết Thủ

Trương Phượng Nghỉ nói: "Tặc quân tuy nhiều, nhưng có thể chiến chỉ có phân nửa, lại phân tán hạ trại nhiều nơi phía dưới sườn núi, căn bản là làm bậy không thông binh pháp. Ta chọn một con đường bí mật xuống núi, dạ tập một góc doanh địch, trong khoảng thời gian ngắn tặc tử có thể kịp phản ứng và giao chiến với quân ta cũng chỉ có vài trăm, ta có thể phá dễ dàng, phóng hỏa xong sẽ trở lại."

Nàng nói là làm.

Buổi tối cùng ngày, Bạch Can binh dưới suất lĩnh của nàng lén lút đi xuống từ sườn núi bên cạnh.

Thế núi sâu thằm, ban đêm Bạch Can binh hành quân trong rừng an tĩnh không tiếng động, giống như động vật chạy qua giữa núi rừng, khiến cho ngoại nhân không thể phát giác.

Không mất bao lâu, Trương Phượng Nghỉ đã xuất hiện bên ngoài một địa điểm tặc doanh ở chân núi.

Trình độ hạ trại của lưu khấu vẫn rất tệ hại, không có kết cấu, không có chút hiệu quả phòng ngự nào.

Trương Phượng Nghỉ ra lệnh một tiếng, Bạch Can binh xông vào tặc doanh, phóng hỏa khắp nơi.

Tặc doanh tức thì đại loạn, tặc binh tán loạn khắp nơi, số ít tặc binh muốn phản kích, lại bị Bạch Can thương trận dễ dàng đánh ngã.

Không mất quá lâu, tặc doanh đã bị thiêu cháy bảy tám phần.

Trong tặc doanh xa xa có đuốc sáng lên, đại quân đang vội vàng tới cứu.

Nhưng chờ khi chúng chạy tới, Bạch Can binh đã rút về trong núi, dọc theo con đường nhỏ giữa núi chạy như bay lên trên núi.

Khi Tử Kim Lương tới, chỉ nhìn thấy doanh trại của Thanh Bối Lang đã bị thiêu cháy bảy tám phần, khắp nơi là tặc binh đang rên rỉ, hắn cũng không khỏi kinh hãi: "Xuyên trung Bạch Can binh, thật đúng là danh bất hư truyền."

Bạch Can binh giành được toàn thắng đã lui về trong sơn lâm.

Trương Phượng Nghỉ lại vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: "Tặc tử thế lớn, chúng ta tập kích doanh của chúng một đợt, mặc dù đã tạo thành phiền phức cho chúng, nhưng chút tổn thất này đối với chúng mà nói giống như chín trâu mất một sợi lông, không thể dao động căn cơ. Ngày mai tặc tử nhất đỉnh liều mana âng lên núi cá thể chúna †a sẽ khâng cản được. nhải đổi một trận địa."

Lý Đạo Huyền: "A a! Bắn một phát lại đổi một nơi khác sao?"

Chỉ thấy Bạch Can binh sau khi nhận được hiệu lệnh, lặng lẽ khom lưng, rút khỏi điểm phòng ngự, rất nhanh liền tập kết lại, sau đó toàn quân lên đường, lại bắt đầu đi về hướng càng sâu hơn trong sơn lâm.

Phía trước có một vách núi ngăn trở.

Các Bạch Can binh đem Bạch Can thương trong tay móc lại với nhau, biến thành một sợi dây côn thật dài.

Tiếp theo một đám cầm lấy Bạch Can thương, leo lên trên vách núi.

50 binh sĩ dân đoàn tức thì cảm thấy áp lực quá lớn, họ không biết bò lên dây côn này, đành phải buộc dây vào thắt lưng, để cho Bạch Can binh kéo họ lên trên vách núi, thật là mất mặt.

Cuối cùng đến phiên Lý Đạo Huyền: mẹ nó, sao mình lên đây?

Dùng dây thừng kéo thì thôi, sẽ bại lộ thể trọng không bình thường của mình.

Y ngẩng đầu nhìn Bạch Can binh đang đợi hắn bên trên đỉnh núi, lắc đầu: "Bỏ đi, để ta biểu diễn cho mọi người xem một tuyệt học võ lâm."

Nói xong, giấu tay phải vào trong tay áo. Tay trái cũng chui vào theo, ở bên trong lắc hai cái, lột xuống lớp silicon bao bên ngoài xương kim loại. Giờ thì quyền phải của y liền biến thành một cái chày sắt rồi.

Dùng ống tay áo bọc nắm tay, vung quyền đập một phát thật mạnh trên vách núi đá, ầm, đập ra một cái hố nhỏ.

Các Bạch Can binh trên vách núi trong nháy mắt nhìn mà ngẩn ra.

Đây là người gì?

Không ngờ dùng nắm đấm phá vỡ vách núi?

Trương Phượng Nghỉ cũng "a" một tiếng, ngẩn người nhìn.

Chỉ thấy Lý Đạo Huyền đánh mấy quyền "bính bính bính" trên vách núi đá, mấy cái hố có thể đặt chân leo lên đã xuất hiện. Y bò lên trên một chút, lại vung quyền "bính bính bính" , cứ như thế vừa bò lên vừa đập hố.

Vách núi nhẫn bóng đã bị y đập ra thành loại vách núi gồ ghề dùng để leo núi như hậu thế.

Chẳng mấy chốc, y liền bò lên đến đỉnh núi, xoay người nhảy lên trên, chân đạp xuống mặt đất. Sau đó bàn tay thò vào trong tay áo, một lần nữa bọc lại lớp silicon bên ngoài, lúc này mới thò tay phải từ trong ống tay áo ra. Dân đoàn thôn Cao Gia thì căn bản lười hoan hô, thao tác này đối với một thần tiên mà nói đó là trò trẻ con, không đáng để kinh ngạc.

Trương Phượng Nghỉ nhìn nắm tay của Lý Đạo Huyền: "Tiêu tiên sinh, nắm tay của ngươi... không bị thương sao?"

Lý Đạo Huyền cười giơ nắm tay lên: "Nhìn đi, không có việc gì."

Trương Phượng Nghỉ: "Đây là công phu gì?"

Lý Đạo Huyền niết niết bàn tay: "Các bằng hữu trên giang hồ tặng ta một biệt hiệu, gọi là: Thiết Thủ."

Trương Phượng Nghi: ".. ."

Ngươi thoạt nhìn giống nhân sĩ giang hồ chỗ nào chứ?

Nàng đang muốn thổ tào, dưới vách núi lại vang lên tiếng người, tặc binh đã đuổi tới.

Thì ra thám báo tặc binh phát hiện Bạch Can binh đã vứt bỏ trận địa, vội vàng đuổi qua đây, kết quả vừa vặn đuổi tới dưới vách núi này.

Hai bên cách nhau một vách núi nhìn nhau.

Tặc binh phía dưới nhìn đoạn vách núi này, tâm sinh ý sợ hãi: làm sao để leo lên trên được chứ?

Lý Đạo Huyền chỉ vào tuyến đường mình đập ra để leo lên: "Lên đây, ta đã mở đường cho các ngươi leo lên vách núi rồi, các ngươi leo lên đây đi."

Các tặc binh nhìn thấy, chỉ một đống hố lõm trên vách núi, một hai người leo lên còn được, muốn một đội quân leo lên thì sao có thể?

Huống chỉ trên đỉnh núi còn có Bạch Can binh thủ.

Nơi hiểm yếu loại này, đó là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, căn bản đừng nghĩ leo lên trên.

Tặc binh ở dưới vách núi đành phải nhìn lên mà than thở, mắt mở trừng trừng nhìn Bạch Can binh bỏ chạy.

Thời gian hai ngày, nhoáng cái trôi qua...

Hiện tại Tử Kim Lương phát hiện, hình như mình có vẻ không biết chơi rồi.

Trước đây đều là hắn chạy trốn trong sơn lâm đùa bỡn quan binh, nhưng lần này lại biến thành quan binh chạy trốn trong sơn lâm đùa bỡn hắn.

Bạch Can binh lợi dụng địa hình phức tạp của núi Lão Gia, xuất quỷ nhập thần. Ngày hôm nay từ phía đông chạy đến gõ hắn một phát.

Ngày mai lại từ phía tây chạy đến gõ hắn một phát.

Hắn dẫn theo mấy vạn đại quân, vậy mà ngay cả một nghìn binh lực cũng đánh không thắng, nhiều lần giày vò, lại vẫn không làm gì được Trương Phượng Nghi.

"Bỏ đi, ta không thèm lãng phí thời gian với cô ta ở đây nữa." Tử Kim Lương khua quân hướng bắc, đi hơn 20 dặm đường, đột nhiên phát hiện, một thôn trang nho nhỏ xuất hiện phía trước.

Cửa thôn còn có một tấm biển xiêu vẹo, Hầu Gia Trang.

Thậm chí các hãn phỉ dưới trướng Tử Kim Lương không cần hắn phân phó, liền quả đoán xông vào trong thôn, giết người cướp của một phen, nam nhân trong thôn hầu như bị giết chết toàn bộ, chỉ còn lại một đám nữ nhân và trẻ con, run rẩy bu lại với nhau.

Cách Câu Phi đột nhiên đi tới: "Lão đại, ta đột nhiên tâm sinh một kế."

Tử Kim Lương: "A, kế gì?"

Cách Câu Phi chỉ vào đám nữ nhân và trẻ con này, cười hắc hắc: "Xuyên trung Bạch Can binh sẵn có nghĩa danh, tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu đối với lão bách tính, chúng ta có thể đem những người này làm mồi dụ, nói không chừng sẽ bắt được Trương Phượng Nghỉ không dễ bắt kia."

Tử Kim Lương nhíu mày: "Làm vậy... chỉ sợ... ."

Cách Câu Phi nói: "Lão đại sợ làm hỏng danh tiếng trong lục lâm hay sao? Ha ha, hiện tại thiên hạ là thế nào? Làm gì còn lục lâm hay không lục lâm? Danh tiếng hay không danh tiếng? Nắm đấm lớn mới là chính nghĩa."

Tử Kim Lương do dự mấy hơi thở: "Được, cứ làm vậy đi."
Bình Luận (0)
Comment