Chương 695: Vòng vây
Chương 695: Vòng vâyChương 695: Vòng vây
"Tặc quân dưới chân núi rút lui rồi."
Trinh sát hồi báo, toàn bộ quân Bạch Can binh tức thì hoan hô.
Lý Đạo Huyền cũng không khỏi thầm nghĩ: rất tốt, lưu khấu đi rồi. Xem ra hiệu ứng hồ điệp mà ta đi tới thời đại này tạo thành đã phát huy ra hiệu quả, chuyện Hầu Gia Trang có khả năng sẽ không xảy ra nữa.
Trương Phượng Nghỉ nói với toàn bộ bộ hạ: "Thám báo không được thư giãn, cự ly trinh sát tăng lên, để ý thật kỹ quân của Tử Kim Lương. Lần này chúng ta tới phụ cận Tẩm Châu, Võ Hương, cũng không phải là vì tự bảo vệ mình mới đến, mục tiêu chân chính của chúng ta là phải trợ giúp các châu huyện thôn trang ở đây. Mấy ngày nay chúng ta hấp dẫn quân của Tử Kim Lương ở chỗ này, khiến hắn không thể đi tai họa các châu huyện thôn trang khác. Nhưng hiện tại hắn đã bỏ qua công kích chúng ta, lại sẽ đi càn quét thôn trang khác rồi, chúng ta cũng không thể ngồi xem. Hắn đi tới đâu, chúng ta sẽ đi tới đó, phải ngăn chặn hắn bằng được, cho đến khi bộ đội quan binh khác đến, lại thu lưới giết chết hắn."
Mọi người đồng thanh đáp: "Tuân lệnh!"
Bạch Can binh bắt đầu thu dọn đồ vật xuống núi.
Đội thám báo thì từ xa bám theo sát tung tích của Tử Kim Lương.
Tử Kim Lương kia dẫn đội đi về hướng bắc, chưa đến thời gian nửa ngày liền nghe được thám báo báo lại: "Tướng quân, không tốt."
Trương Phượng Nghi: "2"
Thám báo: "Quân Tử Kim Lương đã chiếm Hầu Gia Trang, đã giết toàn bộ nam tử trong thôn, chỉ để lại nữ nhân và trẻ con. Cũng không biết hắn muốn làm những người này."
Trương Phượng Nghỉ quá kinh hãi.
Lý Đạo Huyền bên cạnh cũng không khỏi hoảng sợ: "Hầu Gia Trang?"
Thám báo: "Đúng vậy, Hầu Gia Trang."
Lý Đạo Huyền: "Bà nội cha nó."
Trương Phượng Nghỉ quay đầu lại, dùng ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Lý Đạo Huyền: "Tiêu tiên sinh, ngươi một đường qua đây, hình như đều đang hỏi thăm cái tên này. Hình như Hầu Gia Trang cực kỳ quan trọng đối với ngươi."
Lý Đạo Huyền không biết nên khóc hay cười, nghĩ thầm: là rất quan trọng đối với cô thì có! Dựa theo nguyên bản phát triển, cô và một nghìn Bạch Can binh của cô, đều sẽ chết ở Hầu Gia Trang này có biết không vậy?
Tuy nhiên...
Lời này nói ra sợ sẽ doạ mọi người sợ hãi.
Lý Đạo Huyền đành phải thừa nhận: "Đúng vậy, nơi này rất quan trọng."
Giờ thì Trương Phượng Nghi càng thêm xác định suy đoán của mình: Trong Hầu Gia Trang khẳng định có một người cực kỳ quan trọng với hắn. Vậy khẳng định sẽ là một nữ nhân rồi. Thanh niên nhân mà, chính là vì yêu mà sống.
Lý tiên sinh đã giúp ta rất nhiều, ta cũng không thể ngồi xem người quan trọng của Lý tiên sinh phải chịu tổn thương, về công về tư, đều nên lập tức tiếp viện Hầu Gia Trang, cứu người ở đó.
Trương Phượng Nghỉ lập tức lớn tiếng hạ lệnh: "Toàn quân lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất đến Hầu Gia Trang."
"Chậm đã!" Lý Đạo Huyền: "Cô không thể đi."
Trương Phượng Nghi: "2 ? 2"
Lý Đạo Huyền: "Đó là một cái bẫy."
Trương Phượng Nghi: "2 ? 2?"
Lý Đạo Huyền: "Nếu như ta sở liệu không sai, lưu khấu bắt nữ nhân và trẻ em mà không giết, chính là cố ý đặt ở đó, muốn đợi cô đi cứu. Sau đó chúng sẽ bày phục binh ở bên ngoài, bao vây giết cô."
Trương Phượng Nghỉ: "Thám báo của Bạch Can binh bọn ta, cũng không phải ngồi không."
Lý Đạo Huyền: "Có một loại khả năng này không, cho dù thám báo của cô đã phát hiện ra phục binh của tặc quân, nhưng khi cô nhìn thấy nữ nhân và trẻ em khóc la dưới đao của lưu khấu, cô vẫn không nhịn được muốn tiến lên. Muốn dựa vào sự dũng mãnh của mình và Bạch Can binh, phá giải vòng vây, đánh ra một con đường sống cho họ."
Trương Phượng Nghi: "...."
Nàng cảm giác được, có khả năng này, hơn nữa còn rất lớn.
Trương Phượng Nghỉ nhíu mày: "Vậy phải làm sao đây?"
Lý Đạo Huyền: "Từ giờ trở đi, để cho ta chỉ huy, thế nào?"
Trương Phượng Nghỉ: "Hình như Tiêu tiên sinh không quá hiểu đánh trận."
Lý Đạo Huyền: "Khụ... Ta nói không chuẩn xác, không phải là ta chỉ bản thân Trương tướng quân làm đi."
Trương Phượng Nghỉ: "Ồ, kế sách thế nào?"
Lý Đạo Huyền: "Kế sách chính là, một mình ta vào thôn. Cô suất lĩnh Bạch Can binh và người của ta trốn trên sườn núi xa xa ngoài thôn chuẩn bị tiếp ứng, đừng tới gần, đừng tới gần, tuyệt đối đừng tới gần."
Trương Phượng Nghỉ càng hoảng sợ: "Vậy sao được? Một mình ngươi sao địch nổi thiên quân vạn mã?"
Lý Đạo Huyền: "Ta không cần địch thiên quân vạn mã, chỉ cần quân của cô không xuất hiện, tặc quân sẽ không dễ dàng lộ ra phục binh, chúng cũng sẽ chỉ dùng một nhóm lưu khấu nhỏ để thu thập ta. Mà một nhóm nhỏ, ta không sợ. Đợi đến khi ta giết hết nhóm tặc binh có thể uy hiếp đến tính mệnh con tin rồi, cô lại ra tiếp ứng."
Trương Phượng Nghi thầm nghĩ: điều này cũng đúng, tặc quân muốn mai phục là đội quân của ta. Nếu chỉ nhìn thấy mình hắn đi vào thôn, chúng sẽ không phát động bao vây. Trong thôn chắc cũng chỉ cử một nhóm nhỏ mấy trăm người trông coi con tin.
Vấn đề chính là, một mình hắn đối phó mấy trăm người? Còn phải bảo đảm con tin an toàn? Có thể làm được điều này sao?
Lúc này Lý Đạo Huyền đã bắt đầu chuyển tầm nhìn, đầu tiên nhảy tới búp bê vải Thiên Tôn ngồi trên vai Bạch Miêu, mở miệng phân phó: "Đi về hướng đông bắc. . ."
Thoắt một cái chuyển trở về, còn kịp nói tiếp: "Chờ ta giải quyết kẻ địch gần con tin nhất. .
Chuyển tầm nhìn, lại nhảy tới bên Thạch Kiên: "Hướng đông, tăng tốc lên."
Lại chuyển trở về bên Trương Phượng Nghỉ: "Bảo đảm con tin trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị giết, cô liền xông vào thôn tiếp ứng. Lúc này phục binh quân địch sẽ đi ra, cô cho Bạch Can binh bảo vệ các con tin, đợi viện quân là được."
Tầm nhìn xoát một cái lại nhảy đến con rối Thiên Tôn trên vai Cao Sơ Ngũ: "Quan đạo bên hướng bắc, động tác phải nhanh."
Lại trở về bên Trương Phượng Nghỉ, đúng lúc nghe được Trương Phượng Nghỉ lên tiếng: "Viện quân của chúng ta từ đâu tới? Là tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành? Hay là tuần phủ Sơn Tây Hứa Đỉnh Thần? Hai người họ chắc là đang ở địa phương khác đối phó với Diêm Chính Hổ và Thượng Thiên Long mà?"
Lý Đạo Huyền: "Cũng không phải! Là chiến hữu càng tin cậy hơn cả Y vèo một cái lại nhảy tới kim tuyến Thiên Tôn trước ngực Trình Húc, mở miệng phân phó: "Phía đông bắc, 20 dặm, mau mau mau."
Cuối cùng nhảy tới chỗ quân Lão Nam Phong: "Lão Nam Phong, hướng đông hành quân gấp 20 dặm, quân của ngươi am hiểu cận thân tác chiến nhất, thuận tiện truy kích, nhiệm vụ thừa thắng xông lên bắt tặc tù liền giao cho ngươi."
Lão Nam Phong: "Tuân lệnh!"
Trong đầu Lý Đạo Huyền đã xuất hiện một tấm bản đồ thật lớn, giữa bản đồ vẽ một vòng đỏ thẫm, phía trên viết ba chữ "Hầu Gia Trang", mà hướng tây nam của ba chữ này, mấy mũi tên màu lam đang nhanh chóng thẳng tiến về Hầu Gia Trang.
Khoảng cách, thời gian... đều an bài gần như xong cả rồi.
"Đi thôi!" Lý Đạo Huyền chuyển trở lại bên Trương Phượng Nghỉ: "Chúng ta đi Hầu Gia Trang."
Trương Phượng Nghỉ: "Được, Hầu Gia Trang."
Hai người lập tức hướng chạy về hướng Hầu Gia Trang phía bắc cách 20 dặm, đồng thời, vài lộ viện quân của thôn Cao Gia cũng đang cùng tới đó.
Cùng lúc đó.
Hai vạn người bộ hạ của Tử Kim Lương đã ẩn núp vào tất cả những nơi có thể giấu quân đội như trước sau Hầu Gia Trang, rừng cây, khe núi, sơn động, khe rãnh...
Một nhóm quân nhỏ trốn rất gần, hầu như ở ngay bên ngoài thôn.
Nhưng số lượng quân lớn lại không dễ trốn, nhất định phải trốn ra xa, trốn ngoài vài trăm thước, thậm chí hơn mấy dặm cũng có. Dù sao thì chỉ cần có một nhóm quân quấn lấy Bạch Can binh, không cho chạy, là có thể cho các nhóm quân khác thời gian để tiến hành bao vây.