Chương 696: Cái quái gì vậy
Chương 696: Cái quái gì vậyChương 696: Cái quái gì vậy
Chạng vạng, ánh mặt trời vàng choé chiếu lên Hầu Gia Trang đổ nát. Hơn mười căn nhà lụp xụp trong thôn trang đổ ra những cái bóng thật dài xiêu vẹo.
Trên bãi đất trống ở chính giữa những căn nhà này, có mười mấy nữ nhân, mười mấy trẻ em bị trói.
Không có nam nhân!
Nam nhân đều bị giết sạch rồi.
Cách Câu Phi, hiện tại mang theo một đám thủ hạ, canh giữ những người này.
Hắn phụ trách quản lý những con tin này.
Mà Tử Kim Lương thì suất lĩnh đại quân, mai phục ở bên ngoài thôn, bố trí thành một túi tiền thật lớn.
Chúng đang chờ Trương Phượng Nghỉ tới...
Nhưng mà, chúng không thấy ai, dưới mặt trời chiều, có một người tí hon to bằng bàn tay từ trong cái rãnh nhỏ bên ngoài thôn lén lút bò ra, trốn phía sau mấy bụi cây dương xỉ, tiến vào giữa thôn.
Dọc theo bóng râm của các ngôi nhà, dè dặt đi vòng qua chân mấy tên hãn phỉ.
Người tí hon rất nhanh liền chui vào trong đám con tin.
Những con tin này đều đói bụng đã lâu, lại bị đánh, mỗi người ủ rũ, cúi thấp đầu, ngay cả bên cạnh có một người tí hon to bằng bàn tay chui qua mà cũng không ai chú ý tới.
Người tí hon đó đương nhiên là Thiên Tôn trinh sát cc-01, y chọn ra một người phụ nữ thoạt nhìn to khoẻ nhất, đưa tay khẽ kéo góc áo của nàng.
Nữ nhân bị kéo nên kinh động, quay đầu lại nhìn, liền thấy được một người tí hon to bằng bàn tay, lần này thực sự khiến nàng quá hoảng sợ.
Tiểu Thiên Tôn quay về nàng ra hiệu "suyt".
Nữ nhân hiểu ngay, gật đầu. Mặc dù nội tâm khiếp sợ, nhưng dưới tình huống trước mắt, xuất hiện bất cứ chuyện cổ quái gì cũng có khả năng là sinh cơ của họ. Cho nên nàng cũng bất chấp nghỉ thần nghỉ quỷ gì, bất cứ hy vọng nào cũng phải nắm lấy mới được.
Nàng nghiêng người, ghé lỗ tai sát bên người tiểu Thiên Tôn. mọi người, hiện tại trước tiên cắt đứt dây thừng cho cô. Cô đừng để lộ, tiếp tục làm bộ bị trói, đến thời điểm mấu chốt khi ta gọi, các người lại bùng lên phản kháng, hiểu chưa?"
Nữ nhân vội vàng gật đầu.
Tiểu Thiên Tôn xoát một cái rút ra dao gọt trái cây, chuyển tới phía sau nàng, nhẹ nhàng cắt đứt dây thừng cỏ đang trói cổ tay nàng...
Nữ nhân hai tay giành được tự do, nhưng cũng không dám đứng dậy, hiện tại còn có cả trăm tên hãn phỉ đang đứng bên cạnh.
Nàng nghiêng người, tựa lên trên người một nữ nhân khác, cắn lỗ tai một nữ nhân khác, thấp giọng nói: "Có người tới cứu chúng ta rồi... đừng để lộ... trước tiên giúp ngươi cắt đứt sợi dây..." -
Một con khoái mã chạy tới trước mặt Tử Kim Lương: "Báo cáo lão đại, Bạch Can binh do Trương Phượng Nghỉ suất lĩnh quả nhiên bị chúng ta hấp dẫn qua đây rồi. Nhưng cô ta không qua loa tiến vào thôn, mà là dừng lại bên ngoài thôn cách hai ba dặm, bò lên trên một sườn núi nhỏ, đang đứng xem ở đó."
Tử Kim Lương gật đầu: "Dừng lại đứng xem một chút cũng là việc nên làm, nếu hấp tấp trực tiếp chui vào vòng mai phục, vậy sẽ không còn là Bạch Can binh nổi danh thiên hạ rồi."
Thanh Bối Lang từ phía sau chui ra: "Lão đại, nếu Bạch Can binh đã phát hiện ra chúng ta mai phục ở bên cạnh, chắc sẽ không vào thôn chứ?"
Tử Kim Lương: "Cái này phải xem Bạch Can binh rốt cuộc có chính trực vô tư như lời đồn hay không. Họ sẽ không để ý an nguy bản thân cứu người, hay là vì tránh trúng mai phục mà vứt bỏ những nữ nhân và trẻ em ở đây?"
Hắn đang chuẩn bị phân tích một phen cái gì "nhân tính rực rỡ", đột nhiên, lại một thủ hạ chạy về: "Lão đại, trên đường xuất hiện một hiệp khách, đang đi tới Hầu Gia Trang."
"Cái gì?" Tử Kim Lương: "Hiệp khách?"
Vẻ mặt thủ hạ rất cổ quái: "Đúng vậy, hiệp khách. Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, mặc trang phục hiệp sĩ, đội nón tre, hông treo một thanh trường kiếm, thoạt nhìn... Nói như thế nào nhỉ? Không biết nói như thế nào mới tốt."
Tử Kim Lương: "Gặp quỷ."
"Lão đại, làm sao bây giờ?"
Tử Kim Lương: "Còn có thể làm gì? Đừng làm gì hết! Trong thôn có người của Cách Câu Phi mai phục sẵn rồi, một hiệp khách đi vào thôn thì có tác duna chó ì2 Người Ủủa Cách Câu ĐPhị eế †hu thân hắn: bảo các huvnh đệ đừng lộn xộn, chúng ta chờ Trương Phượng Nghỉ tới là được."
Tử Kim Lương án binh bất động.
Mà Lý Đạo Huyền, đang từng bước, nhìn như thong dong đi tới Hầu Gia Trang.
Trên sườn núi bên ngoài hai dặm, Trương Phượng Nghỉ cầm một ống kính viễn vọng, nhìn Lý Đạo Huyền từng bước một đi qua, trong lòng vô cùng lo lắng: "Nhất thiết phải bảo trọng a."
Lý Đạo Huyền chậm rãi đi vào trong thôn, mở miệng hét to: "Này, trong thôn có người không? Bản đại hiệp khát nước rồi, muốn xin chút nước..." Một câu còn chưa dứt lời, y liền trông thấy trên mặt đất giữa thôn có một đám nữ nhân và trẻ em đang bị trói, một đám thổ phỉ cường đạo lưu khấu đang cầm đao, đứng bên cạnh họ.
"Ôi trời!" Lý Đạo Huyền giả vờ giật mình: "Đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi là kẻ xấu, muốn làm gì với những nữ nhân và trẻ em những này?"
Cách Câu Phi quay về y phất tay: "Cút, ở đây không có chuyện của ngươi."
"Cái này đâu thể nói không có chuyện của ta?"
Lý Đạo Huyền tức giận: "Giữa ban ngày ban mặt, lãng lãng càn khôn, sao các ngươi có thể làm vậy được? Nhanh, thả những người này ra. Bằng không, hôm nay bản đại hiệp sẽ gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ."
Bọn hãn phỉ thiếu chút nữa tức mà cười, con mẹ nó thằng ngu ở đâu tới? Đầu có phải bị cửa kẹp không vậy?
Bọn chúng ở đây ít cũng 50 người đang bao vây nhóm nữ nhân và trẻ em, bên trong mấy căn nhà lụp xụp bên cạnh còn có mấy chục người đang mai phục, cộng lại cũng trên trăm.
Vì chuyên môn dùng để khống chế con tin, khiến cho Trương Phượng Nghỉ ném chuột sợ vỡ bình.
Nhân số này, thu thập một "đại hiệp giang hồ", còn không phải là việc hắt xì một cái?
Cách Câu Phi cố nén khó chịu, lại phất tay lần nữa: "Bảo ngươi cút nhanh đi, ngày hôm nay gia gia ở chỗ này làm chính sự, không muốn gây thêm rắc rối, bằng không thì đã thịt ngươi từ lâu rồi, mau cút."
Lý Đạo Huyền: "Chính sự? Ta thấy là làm mấy chuyện xấu xa mà thôi. HừI"
Y nâng bước liền đi vào trong thôn.
Trương Phượng Nghỉ từ xa dùng kính viễn vọng nhìn y đi vào trong Cách Câu Phi: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chúng tiểu nhân, bắt nó lại."
Hai hãn phỉ lập tức xách đao đi về hướng Lý Đạo Huyền.
Tay Lý Đạo Huyền cũng đã đặt lên chuôi kiếm.
Hai hãn phỉ kia nghĩ thầm: người này có vẻ rất lợi hại, không khéo thật sự có chút tài năng, phải phòng bị.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, bước tiến cũng trầm ổn hơn, dè dặt, từng bước mội...
Ngay khi chúng từ từ tới gần.
Tay đặt trên chuôi kiếm của Lý Đạo Huyền đột nhiên nhanh chóng chộp về phía sau mình, móc ra một cây súng ngắn dài bằng cánh tay.
"Đoàng!"
Một tiếng giòn vang, một hãn phỉ ngửa mặt lên trời gục xuống.
Một hãn phỉ khác giật nảy mình, phản xạ có điều kiện nhảy qua phải.
Cách Câu Phi cùng trên trăm tên hãn phỉ khác đồng thời ngẩn ra trong nháy mắt: "Cái quái gì vậy?"