Chương 697: Bạo Vũ Lê Hoa Châm
Chương 697: Bạo Vũ Lê Hoa ChâmChương 697: Bạo Vũ Lê Hoa Châm
Đột nhiên móc ra một khẩu súng, không chỉ làm đám lưu khấu giật mình, cũng làm các nữ nhân và trẻ con trong thôn giật mình. Mấy người nữ nhân suýt nữa muốn nhảy dựng lên, cũng may vừa rồi tiểu Thiên Tôn đã nhiều lần cảnh cáo họ, chưa nghe được mệnh lệnh thì tuyệt đối không được lộn xộn, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.
Mọi người mới cố áp chế xung động nhảy dựng lên, tiếp tục nằm trên mặt đất để dành sức lực.
Họ vốn đã tưởng rằng hẳn phải chết, nhưng một người tí hon kỳ quái đến đã cho bọn họ hy vọng. Hiện tại thấy được một người tí hon khác phiên bản phóng to lại tới, còn cầm hỏa súng bắn chết hãn phi, họ giống như là giữa đại dương mênh mông bắt được một cọc gỗ.
Cuối cùng cảm giác được mình có cơ hội sống sót rồi!
"Con mẹ nó, người này có một cây súng ngắn kỳ quái." Hãn phỉ gầm lên.
"Giết chết hắn! Tốc độ nạp đạn của hỏa súng rất chậm." Cách Câu Phi rống lên.
Mười mấy hãn phỉ cùng nhau xông tới Lý Đạo Huyền.
Đây là lợi ích của việc đơn thương độc mã tới, nếu như Lý Đạo Huyền mang theo một đại quân tới, khẳng định những lưu khấu này sẽ không xông lên lung tung, mà là sẽ lấy đao gác lên cổ con tin, nhưng chỉ có một mình Lý Đạo Huyền, họ sẽ quên trong tay mình còn có con tin, sẽ chỉ muốn giết chết Lý Đạo Huyền.
Lý Đạo Huyền cũng không tiếp chiêu, mà nhanh chân bỏ chạy, chạy về hướng một căn nhà trong thôn.
Trong căn nhà đó cũng có hãn phỉ mai phục, chúng thông qua cửa sổ nhìn Lý Đạo Huyền chạy qua đây, trong bụng cười thầm: Người này là muốn mượn căn nhà để tránh mình bị vây công? Thú vị, hắn vừa mở cửa đỉi vào, bọn ta sẽ ngay ở phía sau cửa cho hắn một đao.
Rất nhanh, Lý Đạo Huyền liền chạy tới cửa,"rầm" đạp văng cánh cửa.
Mười mấy hãn phỉ trong nhà cùng nhau giơ đao lên, chỉ chờ Lý Đạo Huyền chạy vào, chúng sẽ loạn đao chào hỏi.
Không ngờ Lý Đạo Huyền chỉ đá mở cửa, người lại không vào, tay trái vung vào trong nhà, ném vào một quả cầu nhỏ màu đen, phía trên còn có một ngòi nổ đang cháy li tỉ.
Đám hãn nhỉ: "222" "Âm!"
Quả cầu nổ tung, mười mấy hãn phỉ trong nhà đồng thời ngã xuống.
Lý Đạo Huyền lại nhanh chân chạy sang căn nhà kế tiếp.
Thao tác này của y khiến cho đám hãn phỉ ngẩn mặt ra.
Cách Câu Phi giận dữ: "Người này xông vào nhà ném hỏa dược."
"Con mẹ nó rốt cuộc là người quỷ gì thế này?"
"Đuổi theo hắn! Chém chết hắn."
Mười mấy hãn phỉ còn đuổi theo phía sau.
Lý Đạo Huyền vắt giò lên cổ, chạy khắp thôn.
Y chạy tới đâu, hãn phỉ mai phục trong nhà sẽ nhảy ra, chúng cũng không muốn ở trong căn nhà nhỏ tối om bị hỏa dược nổ chết.
Chỉ chớp mắt, Lý Đạo Huyền đã chạy xung quanh Hầu Gia Trang nho nhỏ mấy vòng, quấy rối đám hãn phỉ trong thôn trang không yên được.
Một hãn phỉ kéo cung cài tên, bắn tới một tên.
"Phốc!"
Mũi tên trúng giữa lưng Lý Đạo Huyền, tên cắm trên lưng y, đuôi tên còn đang rung rung.
Đám hãn phỉ hoan hô: "Trúng rồi! Tên này bị thương rồi."
Nhưng mà chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Lý Đạo Huyền đã trúng tên mà vẫn chạy rất nhanh như trước, hình như có vẻ không bị mũi tên ảnh hưởng chút nào.
Đám hãn phỉ: "Cái địt, tình huống gì thế này? Cố chịu thương thế mà chạy? Thật sự không tin ngươi có thể chạy được bao lâu."
"Ta đuổi theo!"
Một hãn phỉ chạy rất nhanh, rốt cuộc đã đuổi kịp Lý Đạo Huyền, vung đao chém mạnh vào phía sau lưng y.
"Phập!"
Hắn cảm giác được mình chém trúng rồi, có loại xúc cảm lưỡi đao chạm vào thịt mềm truyền qua. Nhưng mà, Lý Đạo Huyền cũng không kêu thảm gì, cũng không ngã xuống, trái lại trong khi chạy đã kịp thời nạp đạn xong cho hỏa súng trong tay, trở tay một phát súng.
"Đoàng!"
Hãn phỉ kia ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Bên canh lai eá môêt† hãn nhỉ bắn euno. nhân mât tiếng. lai trúána lưng Lý Đạo Huyền.
"Trúng rồi, trúng rồi, lại trúng rồi."
"Mẹ nó, sao hắn vẫn chạy nhanh thế?"
"Người này sẽ không bị thương sao?"
"Con mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cách Câu Phi nổi giận: "Mấy người qua chính diện, bọc đánh hai bên, nhiều người như vậy, thu thập một người cũng không được là sao?"
Các hãn phỉ vốn đang canh giữ bên cạnh con tin cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ vây đuổi chặn đường Lý Đạo Huyền, hơn trăm người đuổi theo một người, chạy đầy cả thôn.
Lúc thì ở phía sau nhà này binh binh bàng bàng chém mấy đao, lúc thì lại vòng qua phía sau nhà kia binh binh bàng bàng chém mấy đao.
Âm thanh ồn ào vang lên khắp nơi.
Theo lý mà nói, một người không có khả năng khiến cho hơn trăm người không ai được yên, có linh hoạt thế nào vẫn khó tránh khỏi phải ăn một tên, trúng một thương, chịu một đao.
Thế nhưng đám hãn phỉ phát hiện, người trước mắt quá lạ lùng, bị công kích căn bản giống như không bị gì, vẫn chạy nhảy như bay.
Quá nhiều người vây công, hiện tại súng trong tay Lý Đạo Huyền đã không kịp nạp đạn nữa rồi.
Tiện tay cắm khẩu súng vào đai lưng, dùng tay rút ra trường kiếm.
Một tên hãn phỉ xông qua trước mặt, phốc một đao chém vào ngực y.
Y cũng đồng thời đâm một kiếm vào bụng hãn phỉ kia, tiếp theo một cước đá văng hãn phỉ ra ngoài.
Hãn phỉ ôm bụng kêu thảm thiết, Lý Đạo Huyền lại như người không có việc gì, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Tuy nhiên, hãn phỉ tỉnh mắt đã nhìn ra, bên trong y phục của Lý Đạo Huyền bị chém rách đã lộ ra "thịt", trên thịt còn có vết đao rất rõ ràng, nhưng không có máu thấm ra, cảm giác là lạ.
"Hắn bị thương, nhưng không chảy máu."
"Người này sẽ không chảy máu sao?"
"Con mẹ nó, xương cứng quá."
Cách Câu Phi nhìn thấy đám thủ hạ nửa ngày cũng không làm gì được Lý Đạo Huyền, tức giận chửi ầm lên, dứt khoát tự mình cũng cầm lấy đao, đi vòng qua chặn đường Lý Đạo Huyền. Hắn biệt hiệu Cách Câu Phi, chính là chỉ công phu khinh công rất cao, cước trình rất nhanh. Chỉ mấy bước đã chặn đầu được Lý Đạo Huyền, vù một đao chém vào mặt Lý Đạo Huyền.
Lý Đạo Huyền trên thân có thể trúng đao, nhưng khuôn mặt thì lại không thể, bằng không thì không thể đồng cảm nữa.
Y vội vàng nghiêng đầu né tránh, đao của Cách Câu Phi liền chém vào vai Lý Đạo Huyền.
"Phốc!"
Cảm giác đao vào thịt kỳ quái, Cách Câu Phi hơi sửng sốt.
Đúng lúc này, kiếm của Lý Đạo Huyền cũng trở tay đâm trở lại.
Lưu khấu bình thường bị y đâm ngược một kiếm là có thể xong việc, nhưng Cách Câu Phi công phu rất cao, dù mất thế vẫn nghiêng người tránh được một kiếm này của Lý Đạo Huyền.
"Hừ, muốn dùng đấu pháp lấy mạng đổi mạng âm lão tử?" Cách Câu Phi dương dương đắc ý: "Lão tử đâu dễ dàng..."
Còn chưa nói câu, tay trái của Lý Đạo Huyền trượt ra từ trong tay áo ra, cầm trên tay một cái ống nhỏ: Bạo Vũ Lê Hoa châm!
"Cạch!"
Một âm thanh khẽ vang lên, một chùm ngân châm bắn thẳng vào mặt Cách Câu Phi.
Lần này Cách Câu Phi không tránh thoát.
"Phốc phốc phốc!"
Trước mặt đã trúng vài châm, mặt bị châm vào giống như mặt rỗ, hai con mắt cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Hắn hét lên thảm thiết, ngã bịch xuống đất, hai tay ôm lấy mặt: "Mắt, mắt của ta... con mẹ nó, giết... mau giết hắn... Tất cả mọi người lên cho ta..."