Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 698 - Chương 698: Nhất Phu Đương Quan

Chương 698: Nhất phu đương quan Chương 698: Nhất phu đương quanChương 698: Nhất phu đương quan

Mắt Cách Câu Phi đã bị mù, hắn điên lên, mệnh lệnh cũng đưa ra lung tung: "Còn canh giữ bọn kia làm gì? Mau, mau qua đây giết tên khốn khiếp này cho ta, qua đây hết."

Chỉ còn khoảng mười tên hãn phỉ cuối cùng canh giữ ở bên cạnh con tin, nhìn thoáng qua đầu lĩnh nhà mình lăn lộn trên đất, vội vàng cầm đao xông tới Lý Đạo Huyền.

Trong nhất thời, Lý Đạo Huyền trước có chặn lại, sau có truy binh, khắp nơi đều có người chém y.

Song tuyến!

Là lúc thao tác song tuyến rồi.

Lý Đạo Huyền chịu một đao, trở tay đâm trả một kiếm, đồng thời chuyển đến trên người tiểu Thiên Tôn, nói với các nữ nhân và trẻ em: "Mau, bắt đầu hành động..."

Ý thức thoắt cái lại chuyển trở về, phốc, lại trúng một đao, một lớp da silicon bị cắt mất, y chém lại một kiếm, lại chuyển tuyến: "Trốn vào trong nhà..."

Chuyển trở về, bước nhanh về phía trước, nhảy qua một cái giếng cạn.

Lại chuyển tuyến: "Căn nhà đá."

Các nữ nhân nghe được vài ba câu gián đoạn của tiểu Thiên Tôn, rốt cuộc đã hiểu. Ánh mắt đồng thời tập trung vào nhà của thôn trưởng.

Thôn trưởng là nhà giàu nhất trong Hầu Gia Trang, ở trong một căn nhà xây bằng đá, là kiến trúc kiên cố nhất trong thôn.

Nữ nhân to khoẻ nhất kia đột nhiên nhảy dựng lên, chạy một mạch tới gian nhà kia, nữ nhân khác cũng cùng nhau nhảy lên, kéo theo đám trẻ con bắt đầu chạy như điên.

Hãn phỉ vừa rồi phụ trách trông coi bọn họ chợt quay đầu lại: "Ơ, sao bọn này chạy được? Chân của họ không phải bị trói rồi sao?"

Một hãn phỉ quay đầu lại muốn đuổi theo các nữ nhân.

Lại thấy Lý Đạo Huyền đang trong vòng vây đột nhiên la lên một tiếng, chợt xông thẳng về phía cửa căn nhà đá kia.

Một tên hãn phỉ vừa mới quay đầu dự định qua đó, lưng bị Lý Đạo Huyền va chạm, phun ra một ngụm máu tươi, văng ra thật xa.

Nữ nhân trẻ em vừa mới tiến vào nhà đá, Lý Đạo Huyền đã đi theo, đứng ở trước c17a nhà đá sau đó iano hai †av ra không chav nữa. Nhìn động tác ngăn chặn của y, bọn lưu khấu giờ đã hiểu!

Thì ra vừa rồi y chạy lung tung, dẫn theo các lưu khấu xoay vòng vòng khắp nơi, chỉ là vì dẫn dụ tặc binh đang canh giữ con tin rời đi, tranh thủ cho họ cơ hội trốn vào trong nhà.

Sau đó, y liền một mình canh giữ ở cửa, kiểu như một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.

"Con mẹ nó, kiêu ngạo quá nhỉ?"

"Loại chiến thuật chó má này thế mà cũng nghĩ ra?"

"Thật cho rằng một mình chống lại nhiều người chúng ta sao?"

"Giết chết hắn!"

Lần này bọn lưu khấu không chơi đao nữa, nếu kẻ địch không chạy trốn, vậy có thể chơi mâu rồi.

Chúng nhặt lên trường mâu vừa rồi ném xuống đất.

Một đám người, cùng nhau tay cầm trường mâu bao vây tới, trước tiên làm thành nửa cung tròn bao vây Lý Đạo Huyền, sau đó la lên một tiếng, mấy chục người, mấy chục thanh trường mâu, đồng thời cùng đâm vào Lý Đạo Huyền.

"Phốc phốc phốc phốc!"

Trong nháy mắt, Lý Đạo Huyền cũng không biết trên người đã trúng bao nhiêu mâu.

Nhưng y không hề tránh né, thậm chí không dùng trường kiếm để ngăn cản, trường mâu đâm vào người y, đâm cho chủ thân thể y thủng trăm ngàn lỗ.

Nhưng y lại nhân cơ hội vung lên kiếm, răng rắc răng rắc, chém đứt thân mấy cây mâu liền.

Đám tặc binh: "1!"

"Con mẹ nó, quỷ gì thế này?"

"Ta đâm vào thịt hắn rồi mà, cảm giác được mũi mâu vào thịt."

"Hình như ta đã đâm trúng xương của hắn."

"Xương hắn cứng quá."

Lý Đạo Huyền cười mà không nói, rút ra nửa đoạn trường mâu bị chém đứt trên người, trở tay ném chúng nó vào trong nhà.

Mấy người phụ nhân nhặt lên nửa đoạn trường mâu, cầm chặt trong tay, vẻ mặt sợ hãi lại hưng phấn nhìn bóng người "vĩ đại" ở cửa. nhưng y vẫn ngạo nghễ canh giữ ở trước cửa, không dao động một chút nào, quá oai phong, con mẹ nó quá oai phong.

Hiệu ứng "lẫn lộn kích thích" phát động!

Mấy cô nương trẻ tuổi trong thôn trong nháy mắt liền cảm thấy Lý Đạo Huyền là nam nhân tốt nhất trên thế giới này.

"Giết hắn!"

"Chém hắn."

"Vì sao, không chém được thứ này?"

"Đinh!"

Có người chém một đao lên cánh tay Lý Đạo Huyền, một đao này còn mang theo biến hóa, kéo nghiêng lên, tước bay một miếng thịt trên cánh tay Lý Đạo Huyền, lộ ra xương bên trong.

"Sao giống như là kim loại?"

"A, xương của người này bằng sắt."

Đám lưu khấu sợ hãi nhìn cánh tay của Lý Đạo Huyền, cánh tay không có thịt, bên trong lộ ra một đoạn xương kim loại, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Lần này, quả nhiên là khiếp sợ trong khiếp sợ.

Lý Đạo Huyền: "Ôi, khi ta còn trẻ hành tẩu giang hồ, không cẩn thận bị người ta chém rớt một tay, liền làm một tay giả lắp vào, vậy mà các ngươi cũng sợ?"

Đám lưu khấu: "1!!!"

"Lên!"

"Chém chết hắn."

Một đám tiếp tục xông lên.

"Cửa sổ! Vài người đi công cửa sổ."

"Đúng đúng, đi vào từ cửa sổ, giết hết bọn nữ nhân đi."

Nhưng mà các nữ nhân lại không ngốc, sau khi họ trốn vào nhà, đã đem toàn bộ đồ dùng trong nhà chặn hết cửa sổ lại.

Đám lưu khấu dùng đao chém bay cửa sổ bằng gỗ, mới nhìn thấy bên trong còn chặn tủ gỗ, bàn gỗ, ngay cả cối xay bằng đá cũng đẩy qua để chặn vào, nhất thời nữa khắc, căn bản không xử lý được -

Cùng lúc đó, Tử Kim Lương trong rừng cây bên ngoài thôn đột nhiên nhận được thủ hạ báo lại: "Lão đại, Trương Phượng Nghi đã động, cô ta đang dẫn quân, dùng tốc độ nhanh nhất xông vào thôn." sao? Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị thu lưới. Trước tiên đợi cô ta vào thôn, giằng co với người của Cách Câu Phi, sau đó chúng ta có thể tới bao vây. Trong tay Cách Câu Phi có con tin, cô ta không thể tốc chiến tốc thắng, cũng không thể chạy trốn, người của chúng ta có thể vây chặt lấy cô ả rồi."

Đại quân lưu khấu bắt đầu hành động!

Lúc này Trương Phượng Nghỉ đang tiến lên rất nhanh.

Một nghìn Bạch Can binh, phát huy cước trình đến cực hạn, chạy như điên.

Hai dặm đường mà thôi, Bạch Can binh chạy cũng chỉ là chuyện mười phút. Nếu như họ không mặc giáp, không cầm trang bị, cũng không cần tiết kiệm thể lực thì còn có thể nhanh hơn.

Nhưng mặc giáp cầm Bạch Can thương, chạy xong còn phải đánh trận, họ nhất định phải tiết kiệm một chút sức lực, cho nên chạy mất khoảng 10 phút đã là tương đối vất vả rồi.

"Đến rồi, phía trước chính là Hầu Gia Trang."

Trương Phượng Nghỉ: "Mau, mau mau mau! Tiêu tiên sinh chống đỡ đã lâu, chỉ sợ..."

Nàng mắt phượng rưng rưng, từ đáy lòng cảm giác Lý Đạo Huyền hơn phân nửa là đã hi sinh lừng lẫy rồi.

Tuy nhiên trong nháy mắt khi nàng dẫn quân chạy vào Hầu Gia Trang, mới phát hiện Lý Đạo Huyền vẫn chưa chết, y còn canh giữ ở cửa căn nhà đá.

Hơn nữa, bức tranh chiến đấu đã có chút quỷ dị.

Lớp da silicon trên người y đã bị tước đi rất nhiều, khắp nơi đều lộ ra xương kim loại, bên trái một đoạn xương tay bằng sắt, bên phải một đoạn xương đùi bằng sắt, trước ngực còn lộ ra một tấm sắt...

Hình ảnh nửa máy nửa người, người bình thường nhìn vào ai không sợ hãi.

Đám lưu khấu vây công y thật ra đã sợ đến vỡ cả mật, cảm giác mình đang chiến đấu với một yêu quái, nhưng chúng đâm lao phải theo lao, đành phải chiến thôi.
Bình Luận (0)
Comment