Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 699 - Chương 699: Sẽ Có Chuyển Cơ

Chương 699: Sẽ có chuyển cơ Chương 699: Sẽ có chuyển cơChương 699: Sẽ có chuyển cơ

Trương Phượng Nghỉ nhìn thấy thân thể nửa người nửa sắt của Lý Đạo Huyền cũng không khỏi ngẩn người.

Nhưng nàng chính là đại tướng lĩnh quân, trên chiến trường không có thời gian làm một bảo bảo hiếu kỳ.

Nàng phất tay chỉ vào đám lưu khấu đang bao vây nhà đá: "Giải quyết toàn bộ."

Các Bạch Can binh gầm lên, đồng loạt xông tới.

Bạch Can thương tề xuất, đám lưu khấu một hiệp cũng không đỡ nỗi, trong nháy mắt tan vỡ. Người chết, kẻ trốn, cửa nhà đá thoáng cái đã đổi chủ.

Các Bạch Can binh lập tức vây quanh, bảo vệ nhà đá.

50 dân đoàn binh thôn Cao Gia đến cùng với họ thì vội vàng vây quanh Lý Đạo Huyền, lấy ra quần áo mới, đấu bồng mới, phủ lên cho Lý Đạo Huyền, che khuất bộ vị nửa người nửa sắt bị lộ ra của y.

Lần này, Lý Đạo Huyền rốt cuộc thoạt nhìn bình thường rồi.

Trương Phượng Nghỉ bắt được trọng điểm, tự nhiên không đề cập tới dị dạng thân thể của y: "Tiêu tiên sinh, hiện tại chúng ta làm gì đây? Bảo vệ những nữ nhân trẻ em trong nhà này rồi xông ra ngoài sao?"

"Không! Cứ tử thủ thôn này." Lý Đạo Huyền nói: "Ở trong thôn còn có thể lợi dụng căn nhà, hàng rào để phòng thủ, nếu như rời khỏi thôn, bị vây trên bãi đất bằng ở bên ngoài, đó mới gọi là phiền phức. Chúng ta cứ tử thủ ở chỗ này, đợi viện quân là được."

Trương Phượng Nghỉ: "Được!"

Nàng không nói nhảm lấy một câu, phất tay: "Kết trận."

Bạch Can binh xoát xoát xoát, kết thành mâu trận thật lớn.

Một nghìn cây Bạch can thương dựng thẳng lên, sát khí đầy đủ.

Người trong nhà kinh ngạc nhìn tình huống bên ngoài: "Quan binh tới rồi!"

"Không ngờ là quan binh tới cứu chúng ta."

"Quan binh còn có thể cứu lão bách tính? Đây không phải là quan binh giả đấy chứ?"

Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền đã mặc y phục lại chui vào nhà, mỉm cười nói với họ: "Mọi người không phải sợ, chúng tôi nhất định sẽ cứu mọi người "Đại hiệp!"

"Đa tạ đại hiệp!"

Lời nói của Lý Đạo Huyền không biết vì sao làm cho bọn họ đặc biệt an tâm.

Bên ngoài thôn, bắt đầu xuất hiện tặc quân, một lá cờ cao cao, ba chữ "Tử Kim Lương" đặc biệt chói mắt.

Tiếp theo lại một lá cớ: "Thanh Bối Lang!"

Lại một lá: "Vân Lý Thủ!"

"Kim Cương Toản!"

"Tựu Địa Cổn!"

"Tân Lai Tướng!"

"Nhất Khối Thiết!"

"Mã Hồng Lang!"

"Thảo Thượng Phi!"...

Tử Kim Lương không hổ là lão đại lớn nhất trong số lưu khấu hiện tại, Thập tam gia thất thập nhị lộ tặc quân ngày xưa, hầu như một nửa bái vào dưới trướng hắn. Một khi lộ ra toàn bộ chiến lực, quả nhiên là cờ xí liên miên.

Ngay cả Cách Câu Phi mắt bị mù cũng được người khác đỡ trở về, gia nhập trong đại quân vây công. Hắn với đôi mắt mù đứng ở phía dưới lá cờ của mình, lớn tiếng rống giận: "Lão tử nhất định sẽ giết các ngươi, nhất định sẽ giết các ngươi."

Thanh Bối Lang: "Cách Câu Phi, con mẹ ngươi đang quay về ta mà rống đấy."

Cách Câu Phi: "A, Lang ca? Xin lỗi, ta không nhìn thấy, ta đổi hướng khác."

Hắn xoay người qua, tiếp tục mắng: "Ta muốn lột da rút gân ngươi."

Tử Kim Lương tức giận: "Ngươi phun cả nước bọt vào mặt ta rồi, muốn lột ta rút gân ta? Muốn tạo phản sao?"

Cách Câu Phi: "...."

"Thủ lĩnh. .. bên kia... bên kia..."

Cuối cùng thủ hạ của hắn mới chuyển đúng phương hướng cho hắn. Cách Câu Phi quay về mâu trận của Bạch Can binh rống lên: "Các ngươi chỉ có một con đường chết." Lượng lớn tặc quân, từ bốn phương tám hướng, từ từ đi về hướng Hầu Gia Trang.

Nữ nhân và trẻ em trong nhà sợ đến mức thở mạnh cũng không dám.

Lòng bàn tay Trương Phượng Nghỉ thấm mồ hôi.

Các Bạch Can binh cũng lòng bàn tay thấm mồ hôi.

50 binh sĩ dân đoàn cũng lòng bàn tay thấm mồ hôi.

Chỉ có một mình Lý Đạo Huyền không có áp lực gì. Y đứng trên nóc một căn nhà cao trong thôn, giang hai tay ra, tư thế ôm bầu trời xanh, lớn tiếng hát: "Hát một bài thiên hoang địa lão, cùng một đời núi cao non xa, chính nghĩa không ngã. ... tới chiến!"

"Xông lên!"

"Giết!"

Tặc quân hùng hổ xông lên.

Dẫn đầu xuất thủ đương nhiên là hỏa súng binh của thôn Cao Gia.

Mặc dù chỉ có 50 người, nhưng trên cơ bản 50 người này đều có thể làm được cứ mười giây bắn một phát súng, một phút đồng hồ là có thể bắn ra 300 viên đạn. Hỏa lực bao trùm như vậy, đã có thể so được 500 hỏa súng binh của quân Minh tại thời đại này rồi.

"Đoàng đoàng đoàng!"

Tiếng súng liên miên, hãn phỉ phía trước nhất lập tức ngã xuống một loạt.

Thế nhưng, tặc thế lần này quá lớn, binh đánh được tiếp cận ba vạn, binh rác rưởi ở phía sau hò hét trợ uy còn có hai vạn, tổng số năm vạn.

50 cây hỏa súng của thôn Cao Gia, vẫn chưa đủ để dao động một chút nào sĩ khí của chúng.

Vừa tiến vào tầm bắn của cung tiễn, các lão cung thủ của Bạch Can binh liền xuất thủ. Tên bay vù vù ra như mưa, đồng thời, biên quân và các vệ sở binh trong lưu khấu cũng bắt đầu kéo cung bắn trả.

Tên bay sượt qua nhau ở giữa không trung, chào nhau một tiếng óc chó, sau đó bay vào trong quân trận của đối phương.

Đốc đốc đốc!

Âm thanh tên rơi vào trên thuẫn bài khiến người nghe được mà ngứa cả răng.

Trương Phượng Nghỉ liếc nhìn tình thế xung quanh một vòng, trong lòng lạnh nửa đoạn: "Tiêu tiên sinh, mặc dù dựa vào sự anh dũng của Hình như lần này đi không nổi rồi."

Lý Đạo Huyền châm một quả lựu đạn ngòi nổ, vung ném ra ngoài, tiện tay bịt kín lỗ tai mình lại: "Trương tướng quân, đừng bi quan như vậy, bước ngoặt lập tức sẽ tới."

Trương Phượng Nghỉ: "Thế nhưng, tình huống trước mắt. . ."

Lý Đạo Huyền: "A, cô nói cái gì? Ta bịt lỗ tai nên nghe không rõ."

Trương Phượng Nghi: "...."

"Chúng xông tới rồi."

"Mâu trận."

Các Bạch Can binh xoát một cái duỗi Bạch Can thương ra ngoài, toàn bộ quân trận giống như con nhím, vươn ra bốn phía vô số gai nhọn.

Tặc quân từ bốn phương tám hướng bao vây tới va vào trên mâu trận.

Thuẫn bài ra sức ngăn cản mũi mâu, sau đó dùng trường mâu của mình đâm đối thủ.

Đánh giáp lá cà là cực kỳ tàn khốc, hầu như trong nháy mắt đã có không ít binh sĩ ngã xuống...

Đương nhiên, tặc binh ngã xuống càng nhiều hơn.

Bạch Can binh huấn luyện hoàn mỹ, tặc binh đâu thể so được.

Mặc dù tặc binh có lẫn cả biên quân, nhưng bọn chúng không cùng nhau huấn luyện qua quân trận lần nào nữa, dựa vào dùng trường mâu lung tung, nên cũng không phát huy ra được bao nhiêu chiến lực.

Giữa chiến trường trường mâu đâm nhau rất hỗn loạn, xen ở giữa còn có âm thanh hỏa súng của binh sĩ dân đoàn bắn ở khoảng cách rất gần.

Lựu đạn Lý Đạo Huyền ném ra, bay qua hàng mâu binh trước, rơi xuống trong quân trận của tặc khấu phía sau, nổ tung khiến người ngã ngựa đổ một loạt.

Tử Kim Lương lại treo một nụ cười nhẹ nơi khoé miệng, trong mắt hắn, đây chẳng qua là khốn thú chỉ đấu, Bạch Can binh là không còn hy vọng, chỉ bằng sự chênh lệch binh lực này, tuỳ ý cô ta giấy giụa thế nào, lần này cũng không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của hắn.

Đúng lúc này, một thám báo nhanh chóng chạy tới: "Lão đại, lão đại, phía tây bắc xuất hiện một nhánh quân của quan binh, treo cờ hiệu 'Vương'."

"Vương?" Tử Kim Lương: "Gần đây có đại tướng của quan binh nào họ Vương?" binh lực."

Tử Kim Lương cười: "Viện quân của quan binh tới cứu Bạch Can binh, ha ha, Thanh Bối Lang, ngươi dẫn người qua đó thu thập một chút quan binh mới tới đi."
Bình Luận (0)
Comment