Chương 704: Ở chỗ này tìm một để gả
Chương 704: Ở chỗ này tìm một để gảChương 704: Ở chỗ này tìm một để gả
Kỳ lạt
Một tú tài vậy mà đi làm lính.
Trai tốt không làm lính, sắt tốt không làm đỉnh, sao hắn lại làm thế nhỉ?
Nữ nhân cũng không dám hỏi, rất sợ đắc tội hắn.
Nàng đành phải nói sang chuyện khác: "Đại ca, các ngươi là quan binh từ đâu tới? Muốn dẫn chúng tôi đi đâu để thu xếp?"
Gia Cát Vương Thiện cười hắc hắc: "Thật ra chúng tôi không tính quan binh, chúng tôi là dân đoàn, đến từ thôn Cao Gia. Địa bàn hiện tại của chúng tôi rất lớn, khắp nơi đều có thể dàn xếp các người. Kế tiếp sẽ dẫn các người đi qua phủ Bình Dương, huyện Tắc Sơn, huyện Hà Tân... Mãi cho đến thôn Cao Gia, các người có thể chọn ở lại bất cứ nơi nào trên đường đi, hoặc là theo chúng tôi về thôn Cao Gia, đều do bản thân các người quyết định."
Các nữ nhân: "A, do bản thân chúng tôi quyết định? Vậy... Đó chính là muốn vứt bỏ chúng tôi không quản rồi sao?"
Các nữ nhân hơi sợ bốn chữ "tự mình quyết định" này.
Bọn họ thà rằng tìm một người dựa vào, nghe mệnh lệnh của mình người đó hành sự, cũng không muốn "tự mình quyết định", bởi vì thời đại này, làm gì có cơ hội cho nữ nhân "tự mình quyết định" việc của mình.
Gia Cát Vương Thiện nhìn ra họ do dự, cười chỉ vào hình thêu Thiên Tôn trước ngực mình: "Không phải sợ! Có lão nhân gia ngài ở đây, sẽ không mặc kệ các người không quản, từ từ các ngươi sẽ hiểu."
Các nữ nhân đã bắt đầu quen thuộc với các binh sĩ.
Bọn trẻ cũng đã dám đi theo ngồi cùng với mẫu thân rồi.
Một đứa bé chừng bảy tám tuổi đi đến bên cạnh một hậu cần binh, nhìn khẩu súng Chassepot trong tay hắn, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ: "Thúc thúc... Hỏa súng này của thúc, hình như rất lợi hại, ngày hôm qua lúc đánh trận ta đã nhìn thấy, thứ này vang lên, đoàng, từ xa sẽ có một kẻ xấu ngã xuống."
Hậu cần binh cười: "Đúng rồi, đây là vũ khí kiểu mới lợi hại nhất của thôn Cao Gia ta, ngoài mấy trăm mét một phát đạn là đánh ngã một kẻ địch, rất dữ dội."
Đứa bé: "Ta... có thể sờ nó không?" Hậu cần binh xác nhận trong súng không có đạn, lúc này mới cầm lấy khẩu súng đưa cho đứa bé sờ.
Đứa bé mừng rỡ: "Oa, ta sờ vào rồi. Sau này ta cũng muốn giống như thúc thúc, làm binh sĩ lợi hại."
Hậu cần binh lắc đầu: "Xem tiền đồ của ngươi kìa. Ta nói với ngươi, trẻ con mấy tuổi như ngươi là nên đến trường học trong thôn, đọc sách miễn phí, tương lai đi làm người có tri thức có học, giống thúc thúc là không được."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, một nữ nhân đột nhiên nhảy qua. Nàng chính là mẫu thân của đứa bé này, một thiếu phụ 25-26 tuổi. Nàng nắm lấy tay của hậu cần binh: "Vị đại ca này, vừa rồi ngài nói, trường học trong thôn là miễn phí đọc sách sao?"
Hậu cần binh bị thiếu phụ nắm lấy tay, mặt thoáng cái đỏ gay: "Ôi chao, đại muội tử... Trường học trong thôn chúng tôi đều là đọc sách miễn phí."
Thiếu phụ tỏ ra vội vã: "Con ta năm nay 7 tuổi, tuổi của nó cũng có thể đi học miễn phí sao? Có cần lớn hơn một chút, hoặc là nhỏ hơn?"
Hậu cần binh: "Có thể! Tuổi này đi học là vừa đủ, lớn nhỏ một chút không quan trọng."
Thiếu phụ mừng rỡ, cầm lấy tay của hậu cần binh lắc lư một hồi: "Có yêu cầu gì khác không? Ví dụ như phải có hộ tịch trong thôn? Nếu như cần, ta gả cho người trong thôn có phải có thể để cho con ta đi học rồi không?"
Hậu cần binh dở khóc dở cười: "Đại muội tử, ý nghĩ này của cô rất nguy hiểm, không cần như vậy, không cần hộ tịch."
Thiếu phụ: "Thực sự là cảm ơn ngươi rồi!"
Vẻ mặt hậu cần binh đột nhiên đỏ lên: "Thật ra năm nay ta cũng 30 rồi, chưa cưới vợ nữa, ta... cũng không ngại cô có con trai."
Thiếu phụ: ".. "
Người bên cạnh: ".. ."
Gia Cát Vương Thiện cười mắng: "Này! Chú ý a! Loại tình huống này, ngươi đề xuất loại yêu cầu này đối với cô ấy, có vẻ như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Ta nhắc nhở các ngươi, dọc theo đường đi là không cho phép nhắc đến loại chuyện này nữa. Đợi họ định cư rồi, thích ứng hoàn cảnh cuộc sống mới, đã hiểu sau này mình sẽ sinh sống ở một nơi như thế nào, ngươi lại theo đuổi cô ấy cũng được. Thế nhưng vào lúc này, thừa dịp người ta vừa mới có được cơ hội sống mà đưa ra chuyện này, chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là hành vi ác ôn. Nếu như Thiên Tôn biết việc này, Hậu cần binh kia hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, nói với hình thêu Thiên Tôn trước ngực: "Thiên Tôn thứ tội, tiểu nhân không phải cố ý."
Thiếu phụ kéo con trai vội vàng né ra, có điều, nàng cũng không tức giận.
Thành thật mà nói, hiện tại nhóm nữ nhân này thật sự cần phải có một chỗ dựa tin cậy, nghe được có nam nhân bằng lòng chịu mình, trong lòng nàng càng nhiều là an tâm, mà không phải là phản cảm.
Thật ra, chuyện xảy ra vừa rồi sợi bông Thiên Tôn đều nhìn trong mắt.
Thế nhưng suốt quá trình sợi bông Thiên Tôn không nói gì, làm bộ bản thân cũng không có mặt.
Sau khi y thấy được phản ứng của những nữ nhân này, trong lòng cũng không khỏi thầm than một tiếng: đáng thương! Nữ nhân của xã hội cũ thật đáng thương. Nữ nhân không dựa vào nam nhân thì cảm giác không sống nổi, thật sự là đáng thương mà-
Đêm hôm đó, đội hậu cần nghỉ ngơi một đêm trong thôn.
Nữ nhân và bọn trẻ được an bài nghỉ ngơi trong một căn nhà xập xệ, các hậu cần binh thì thay phiên canh gác đêm ở bên ngoài, khiến cho họ cảm giác được an tâm trước nay chưa từng có.
Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục khởi hành.
Họ từ Tẩm Châu xuất phát về hướng tây nam, một đường ngày đi đêm nghỉ, đi rất lâu, cuối cùng đi tới phủ Bình Dương.
Mỗi ngày tri phủ Đậu Văn Đạt đều có mặt trên tường thành, quay về phía đông bắc mà trông chờ mòn mỏi, chờ Vương Tiểu Hoa Vương thiên tổng dẫn quân trở về, đóng quân ở chỗ này bảo vệ hắn.
Trông thấy một đội ngũ đang qua đây, Đậu Văn Đạt mừng muốn chết, mãi đến khi nhìn rõ chỉ là đội hậu cần trở về, lại thất vọng ngồi ôm gối.
Vương thiên tổng không trở lại, trong lòng hắn luôn cảm thấy không yên.
Nữ nhân và bọn trẻ nhìn phủ thành to lớn trước mắt, trong lòng cũng rất chấn động.
Thành trì này rất to, to hơn Hầu Gia Trang trước đây củ họ không phải chỉ một chút, nếu ở chỗ này tìm được một nam nhân để gả, nói không chừng có thể sống tốt được rồi?
Bọn họ đang suy nghĩ vẩn vơ.
Lại thấy Gia Cát Vương Thiện đi tới bên cạnh họ, thấp giọng nói: "Mặc dù phủ Bình Dương là một phủ thành lớn, nhưng ở đây cũng không hoàn Đương nhiên, nếu các người nhất định muốn ở lại, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản. Tôi chỉ đưa ra một kiến nghị nhỏ."
Hắn đã nói như vậy rồi, đương nhiên các nữ nhân sẽ không ở lại.
Tiếp tục theo Gia Cát Vương Thiện đi về phía trước.
Không mất bao lâu, đoàn người mới đến huyện Tắc Sơn.
Năm Sùng Trinh thứ năm đã không còn hạn hán, thậm chí nước mưa rất đầy đủ, huyện Tắc Sơn xem như một huyện nông nghiệp lớn, lại được thôn Cao Gia xây dựng nhà máy phân hóa học ở chỗ này, đương nhiên năm nay được nghênh đón một mùa bội thu.
Cả huyện Tắc Sơn đều tràn ngập bầu không khí hân hoan.
Mỗi nhà đều đang chuẩn bị cho năm mới.
Các nữ nhân vừa đi vào thành trì này, liền cảm thấy được một loại hạnh phúc ở đây.
"A, người ở đây có vẻ rất giàu có."
"Nếu như ở chỗ này tìm được một nam nhân để gả, chắc có thể sống tốt rồi chứ?"