Chương 711: Đào đường hầm đi
Chương 711: Đào đường hầm điChương 711: Đào đường hầm đi
Hiện tại tầm nhìn của Lý Đạo Huyền hầu như đã bào trùm cả núi Hoàng Long vào trong, chỉ còn cách phủ Duyên An một chút.
Mà đường xi măng của thôn Cao Gia cũng lập tức kéo dài đến phủ Duyên An.
Lúc này núi Hoàng Long đang điên cuồng xây dựng, mặc dù trong tay Chủng Cao Lương có tới hơn mười vạn phạm nhân, nhưng sức lao động thanh tráng niên lại vẫn còn rất thiếu thốn.
Dù sao, mở rộng xây dựng một vùng sơn mạch lớn như vậy, thật không phải mấy vạn người là có thể giải quyết được, đặt tới hậu thế thì đây đều là công trình siêu cấp, càng đừng nói thời đại này chủ yếu dựa vào vai khiêng tay vác.
Trình Húc: "Ta mặc kệ nhân lực bên ngươi thiếu thốn hay không, trưng binh là phải làm. Nếu như binh lực không đủ, lưu khấu đánh tới địa bàn của chúng ta, lão bách tính thương vong thảm trọng, nhà xây cho đẹp cũng vô dụng."
Lời này cũng có lý, Chủng Cao Lương đành phải thỏa hiệp: "Được thôi, đám người ngươi muốn chiêu mộ, trước mắt đang đào móc đoạn sơn đạo cuối cùng thông đến phủ Duyên An. Ta mang ngươi qua bên đó xem."
Hai người cùng nhau ngồi lên Xe Mặt Trời, dọc theo con đường xỉ măng mới làm trong núi Hoàng Long, chạy về hướng phủ Duyên An.
Con đường này thật đúng là không ngắn, đi tới đi lui trong sơn lâm, quanh co ngoằn ngoèo, chạy tới hơn trăm dặm, Trình Húc ngồi xe đến mức không nhịn được rồi, phía trước rốt cuộc không còn đường đi.
Đường xi măng đã đến điểm cuối, phía trước biến thành đường đất vàng, lượng lớn phạm nhân đang cố gắng làm việc ở chỗ này để kéo dài con đường về phía trước...
Trình Húc phấn chấn, vội vàng từ trên xe nhảy xuống, quay về công trường hô to: "Các phạm nhân, qua đây hết, ta có lời muốn nói... ."
Các phạm nhân tạm thời bỏ xuống công việc trong tay, tụ tập lại, hơn 7000 người chen chúc nhau, nhưng rất an tĩnh, không có ai tranh cãi, xem ra mấy năm nay ở trong ngục giam họ đã học được quy củ rất tốt.
Trình Húc lớn tiếng tuyên bố với mọi người chuyện trưng binh.
Quả nhiên, tin tức trưng binh này ở bên các phạm nhân gây tiếng vang tốt hơn nhiều so với lão bách tính bình thường. Những phạm nhân này đều từng gia nhập lưu khấu, từng thấy máu, từng liều mạng, họ không ghét chiến tranh giống lão bách tính bình thường.
Vừa nghe nói tới phúc lợi đãi ngộ khi làm binh sĩ dân đoàn, lập tức hò hét biểu thị nguyện ý gia nhập.
Trình Húc mừng rỡ: rốt cuộc bổ sung thêm lượng lớn binh lính rồi.
Đang vui vẻ, trong số các phạm nhân có một người thoạt nhìn rất thật thà lên tiếng: "Hòa giáo viên, ta cũng rất muốn lập tức gia nhập dân đoàn. Thế nhưng, con đường xi măng trước mắt này tên là 'quốc lộ Hoàng Duyên' lập tức sẽ hoàn thành rồi. Chỉ thiếu một ngọn núi cuối cùng, làm qua đó là sẽ đến phủ Duyên An. Con đường này từ đầu đến cuối, từ cái cuốc khởi công đầu tiên đã có mặt ta, nếu như không thấy được nó làm xong mà đã đi, ta có chút không cam lòng."
Hắn vừa nói vậy, các phạm nhân khác cũng đều quay đầu nhìn qua.
Mọi người trước tiên nhìn người thật thà này, lại quay sang nhìn ngọn núi cuối cùng kia.
Ngọn núi này tên gọi là "Đại Đôn Lương", nó là chướng ngại vật cuối cùng trước mặt phủ Duyên An, chỉ cần vượt qua ngọn núi này, núi Hoàng Long và phủ Duyên An liền toàn tuyến thông xe.
Các phạm nhân nhìn ngọn núi này, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ phức tạp.
Trình Húc đã nhìn ra, tất cả những người này đều không cam lòng!
Quốc lộ Hoàng Duyên là họ đào từng cái xẻng, từng cái cuốc, hiện tại chỉ thiếu một chút cuối cùng, nếu như không làm xong, chắc có lẽ những hán tử này sẽ lưu lại tiếc nuối cả đời?
Trình Húc: "Ặc, được thôi! Ta xem như vậy đi, các ngươi làm xong nốt đoạn đường cuối cùng này, sau đó lại nhập ngũ."
"Mặc dù thoạt nhìn chỉ có một chút, trên thực tế sẽ phải làm rất lâu đó." Chủng Cao Lương từ bên cạnh thò đầu ra: "Quốc lộ cũng không thể bò thẳng lên trên núi, lại từ bên kia sườn núi thằng xuống, phải trườn như con giun lên núi, hơn nữa ngọn núi Đại Đôn Lương này đặc biệt cao, khác với các ngọn núi bình thường, muốn làm đường vòng lên núi là đặc biệt khó khăn."
Nói đến đây, Chủng Cao Lương có vẻ xấu hổ: "Công trình này không khéo còn phải nửa năm nữa."
"Nửa năm?" Trình Húc giật mình: "Không được, chuyện trưng binh không thể kéo dài nửa năm được. Hiện tại lưu khấu hoành hành, thiên hạ hỗn loạn. Chúng ta trưng binh xong còn phải huấn luyện, nếu có thể kéo ra ngoài đánh trận còn phải huấn luyện nửa năm một năm nữa. Nếu như nửa Chủng Cao Lương: "Vậy phải làm sao?"
Trình Húc: "Việc này quả thật không dễ xử lý."
Hai người đang xoắn xuýt, kim tuyến Thiên Tôn trước ngực Trình Húc đột nhiên mở miệng: "Để ta nghĩ cách."
"A? Tham kiến Thiên Tôn!"
Trình Húc và Chủng Cao Lương vội vàng hành lễ.
Kim tuyến Thiên Tôn cười nói: "Quốc lộ này phải vượt qua Đại Đôn Lương, đúng không?"
Chủng Cao Lương: "Đúng vậy! Nhưng ngọn núi này... ."
"Ừ, ta thấy rồi." Kim tuyến Thiên Tôn đánh giá Đại Đôn Lương trước mắt, trong lòng suy nghĩ xem có nên thò xẻng xuống đào nó lên không.
Thế nhưng nhìn kỹ, liền phát hiện không đơn giản.
Đại Đôn Lương thuộc về một bộ phận của Hoàng Long sơn mạch, chủ thể trên cơ bản đều là kết cấu tảng đá, đá liên kết chặt chẽ với sơn mạch bên cạnh, là một kết cấu chỉnh thể.
Dùng xẻng căn bản không cạy nổi một vùng khối đá liền mạch như vậy.
Mình dùng tấm cạo kim loại cạo ra một con đường được không?
Hình như cũng không được!
Núi quá dốc, ở giữa còn có rất nhiều rãnh sâu hình chữ V. Cho dù mình hỗ trợ cạo ra một con đường, con đường này cũng vẫn gồ ghề ngoằn ngoèo, các công nhân trải xi măng lên con đường này cũng là một công trình khổng lồ, phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể làm xong.
Tính đến hiện tại, chỉ còn một cách!
Lý Đạo Huyền cười hắc hắc nói: "Làm đường hầm đi!"
Trình Húc: "Cái gì?"
Chủng Cao Lương: "Đường hầm là gì?"
Lý Đạo Huyền: "Giữa hai điểm gần nhất theo đường thẳng! Dưới đáy Đại Đôn Lương đào một cái động, từ bên này núi nối thằng đến bên kia núi, tên của động này gọi là đường hầm. Như vậy, không cần làm đường vòng quanh núi nữa, đường có thể làm ngắn hơn, thời hạn công trình cũng được giảm bớt rất nhiều."
Trình Húc: "Ặc."
Chủng Cao Lương: "Cái... cái này có thể làm được sao?" nhưng thần tiên có thể làm được mà, vội vàng che lấy miệng mình.
Nhìn Trình Húc người ta thông minh hơn nhiều, mặc dù gã kinh ngạc, thế nhưng không hoài nghỉ Thiên Tôn có thể làm được hay không.
Chủng Cao Lương đâu biết, lúc trước khi Trình Húc được Lý Đạo Huyền cứu về thôn Cao Gia, chính là đánh cho một ngọn núi sụp đổ, dùng đất đá vùi lấp Trình Húc, mới làm cho Cẩm Y Vệ nhầm là gã đã chết rồi.
Đương nhiên Trình Húc biết thần thông của Thiên Tôn.
Kim tuyến Thiên Tôn nói: "Các ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta đi chuẩn bị dụng cụ."
Nói xong, kim tuyến Thiên Tôn rơi vào im lặng...
Trình Húc oa một tiếng: "Thiên Tôn đi chuẩn bị pháp bảo tiên gia rồi."
Chủng Cao Lương cũng bừng tỉnh: "Một pháp bảo có thể đánh xuyên ngọn núi? Oal"
Hai người vừa la lên, 7000 phạm nhân đang làm việc cũng nghe được, họ liền bu tới: "Thiên Tôn muốn ra tay đào núi? Oa! Muốn xem, rất muốn xem."
7000 người vội vàng chia ra ngồi xuống trên sườn núi đối diện Đại Đôn Lương, còn lấy ra các loại lương khô, trái cây, vừa ăn vừa uống nước, chờ Thiên Tôn thi triển tiên pháp.