Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 712 - Chương 712: Tiên Gia Pháp Bảo Máy Khoan Điện

Chương 712: Tiên gia pháp bảo máy khoan điện Chương 712: Tiên gia pháp bảo máy khoan điệnChương 712: Tiên gia pháp bảo máy khoan điện

Lý Đạo Huyền đang tìm tìm công cụ!

Đũa? Đừng ngáo! Cho dù bề ngang của Đại Đôn Lương thu nhỏ lại 200 lần, cũng là một tảng đá to, không phải cầm đũa là có thể đâm xuyên được.

Đào một cái lỗ trên tảng đá cần công cụ gì?

Đương nhiên là máy khoan điện rồi!

Lý Đạo Huyền vội vàng ra cửa, đi tới vật nghiệp của tiểu khu, thân thiết gọi tiểu tỷ tỷ quản lý vật nghiệp: "Trong nhà tôi cần khoan một cái lỗ, có thể mượn chỗ cô một cái máy khoan điện được không?"

*Vật nghiệp: nơi kinh doanh bất động sản và các thiết bị, phương tiện đi cùng.

Tiểu tỷ tỷ nở nụ cười mê người, hai tay đưa cho y một cái máy khoan điện nhỏ cầm tay, còn đưa thêm một cái hộp có các loại mũi khoan có thể thay đổi, có dài có ngắn.

Lý Đạo Huyền cảm ơn tiểu tỷ tỷ vật nghiệp, sau đó cầm máy khoan điện về nhà.

Cắm nguồn điện, trước tiên bóp thử xem thế nào.

Máy khoan điện kêu o o xoay tròn, cũng khiến y giật mình, tay run rẩy thiếu chút nữa không cầm chắc, quả nhiên, thứ này không phải nhân sĩ chuyên nghiệp rất khó một tay dùng tốt được.

Mặc kệ, có sao chơi vậy đi.

Y đi tới bên hộp, điều chỉnh tầm nhìn một chút, để cho Đại Đôn Lương chuyển qua vị trí sát bên mép hộp, tay mình vừa vặn với tới.

Sau đó trước tiên thò tay trái, đỡ lấy Đại Đôn Lương, lúc này mới dùng tay phải cầm máy khoan điện, từ từ đưa xuống.

Trình Húc: "Tới rồi!"

Chủng Cao Lương: "Nhìn kìa, pháp bảo tiên gia tới rồi."

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một cái máy vô cùng lớn vô cùng kỳ quái từ trên bầu trời bay xuống, cái máy đó thoạt nhìn giống một cây súng ngắn, nhưng nó không có nòng súng, mà có một mũi khoan kỳ quái ở phía trước.

Điều này làm cho Trình Húc nghĩ tới tiểu đầu mục tặc tử bị giết chết mấy ngày trước,"Kim Cương Toản".

Mũi khoan thật lớn đó thò đến dưới đáy Đại Đôn Lương, ướm thử hai "9 oI"

Chốt mở, mũi khoan nhanh chóng xoay tròn.

7000 phạm nhân: "Oa, tiên gia pháp bảo đang xoay tròn, xoay thật nhanh, thật nhanh. . ."

"Ẩm!"

Mũi khoan đâm trên vách núi đá, trong nháy mắt, vách núi bị khoan ra một cái động to, đá vụn bay tán loạn, cát bụi tung toé, hình ảnh kinh khủng, khiến người líu lưỡi.

7000 phạm nhân: "Oa! Thứ này ngay cả núi cũng có thể khoan ra một cái động lớn, nếu như khoan trên người chúng ta."

Không ít người sợ đến mức run rẩy, trong lòng nghĩ: lúc trước khi chúng ta làm chuyện xấu, nếu Thiên Tôn cầm cái này khoan cho chúng ta một cái, chúng ta làm gì còn mạng nữa? Nhờ có Thiên Tôn nhân thiện, tha cho cái mạng chó của chúng ta, hiện tại chúng ta mới có cơ hội ở chỗ này nhìn Thiên Tôn thi triển thần thông.

Chỉ thấy mũi khoan tiên gia còn đang ra sức khoan vào, Đại Đôn Lương căn bản không chịu nổi một kích, cái động càng khoan càng sâu, chẳng mấy chốc, trong lòng núi đã bị khoan xuyên một nửa, xuất hiện một huyệt động thật sâu.

Tiên gia pháp bảo bay trở về trên trời, chẳng mấy chốc, lại đổi một cái mũi khoan dài hơn xuống, tiến vào sơn động, tiếp tục. ...

Trình Húc và Chủng Cao Lương thấy như sỉ như say, thần thông như này chỉ trên trời mới có! Cảm ơn Thiên Tôn, để cho những phàm nhân chúng ta mở rộng tầm mắt.

"Oanh!"

Đã xuyên qua!

Đại Đôn Lương rốt cuộc bị khoan thủng.

Lý Đạo Huyền thò đầu vào trong hộp, nhìn thoáng qua lỗ nhỏ kia, rất tốt, có thể từ bên này nhìn thông đến bên kia rồi.

Y lại nhẹ nhàng lắc lư Đại Đôn Lương, thử xem tính ổn định của đường hầm này.

Phải biết rằng tính ổn định của đường hầm là rất quan trọng. Nếu như bên trong thường xuyên có đá rơi xuống, kết cấu rời rạc, sẽ khó mà dùng được. Cho nên trước tiên lắc lư thân núi một chút, là có thể nhìn ra bên trong có sụp đổ hay không.

Cái lắc lư này ở trong mắt Trình Húc quả thật chính là địa long trở bên, rất kinh khủng.

Lắc lư một hồi, trong đường hầm cũng không có đá rơi xuống nữa, lúc này Lý Đạo Huyền mới cảm thấy thoả mãn, vì phòng ngừa vạn nhất, còn nhét vào một cái ống nhựa PVC xuyên qua đường hầm. . .

Tiếp theo đồng cảm, nhảy tới kim tuyến Thiên Tôn trước ngực Trình Húc: "Được rồi, đường hầm đã đào thông! Kế tiếp, bảo các phạm nhân dọn dẹp đường hầm một chút, con đường xỉ măng có thể trải qua đường hầm, nối thằng phủ Duyên An rồi."

"Có thể rồi?" Trình Húc mừng rỡ, đột nhiên gã nhảy dựng lên, hoàn toàn không nói lời nào với các phạm nhân, mà khoa tay múa chân chạy về phía đường hầm.

Kim tuyến Thiên Tôn: "Này, làm gì đấy?"

Trình Húc vẻ mặt hưng phấn: "Ta muốn là người thứ nhất vào xem, ta muốn sờ vào hang động do tiên gia pháp bảo khoan ra."

Kim tuyến Thiên Tôn: ".. ."

Trình Húc chạy vội vào đường hầm, nhìn ống nhựa PVC hình tròn khiến gã ngẩn ra. Trình Húc hết sờ bên trái lại sờ bên phải tại cửa đường hầm, sau đó quay về đường hầm hét lớn: "Ta tới đây!"

Giọng nói của gã vang vọng trong đường hầm, làm cho Trình Húc hưng phấn muốn chết, sau đó liền chạy như điên vào bên trong: "Ha ha ha, ha ha ha, ta là người đầu tiên vào, ta là người đầu tiên."

Kim tuyến Thiên Tôn nhất thời không nói gì, bỏ đi, mặc kệ tên khùng này.

Xoát một cái đồng cảm nhảy tới trước ngực Chủng Cao Lương: "Bảo mọi người đi vào làm đường đi."

Thật ra Chủng Cao Lương cũng đang ở trong trạng thái hoang mang, bị Lý Đạo Huyền gọi mới tỉnh lại, lớn tiếng nói: "Mọi người đứng lên làm việc đi, đáy hình tròn không tiện đi lại, trước tiên mọi người làm bằng phẳng bên trong, sau đó trải xi măng lên, làm thẳng đến phủ Duyên An luôn! Như vậy công trình của chúng ta sẽ kết thúc, mọi người mãn hình ra tù, đi làm lính."

7000 phạm nhân cùng hoan hô: "Được!"

"Thiên Tôn uy vũ!"

"Pháp bảo tiên gia quá lợi hại."

"Cuộc đời lao động cải tạo cuối cùng của ta."

"Ha ha ha, rốt cuộc sắp ra tù rồi, rất là vui."

" Ânl" Các phạm nhân cũng cùng nhau chạy về phía đường hầm.

Chủng Cao Lương vui mừng nhìn đường hầm trước mắt, đột nhiên đầu nảy số: "Đường hầm này nên đặt một cái tên, ta thấy... gọi là đường hầm Thiên Tôn đi."

Lý Đạo Huyền: "Khó nghe, không được!"

Chủng Cao Lương: "Ơ, đây chính là Thiên Tôn đào, dùng cái tên đường hầm Thiên Tôn rất hay mà."

Lý Đạo Huyền: "Không được, quá khó nghe."

Chủng Cao Lương: "Hay là, gọi là đường hầm Chủng Cao Lương?"

Lý Đạo Huyền bó tay rồi: "Ngươi qua một bên chơi đi, để ta đặt tên."

Y suy nghĩ nửa ngày: "Ừm, quyết định rồi, tên của nó gọi là đường hầm Hoàng Thu Đài."

Chủng Cao Lương lấy làm lạ: "Tên này có ngụ ý gì sao?"

Lý Đạo Huyền thì có ngụ ý gì, chỉ là, trên bản đồ hậu thế, tại vị trí này cũng có một đường hầm, tên gọi là đường hầm Hoàng Thu Đài.

Y chỉ chuyển cái tên này qua đây mà thôi.

Sau khi các phạm nhân chạy vào đường hầm lập tức bắt đầu công việc.

Một phạm nhân đội mũ lam lại không cần Lý Đạo Huyền nhắc nhở, liền lớn tiếng phân phó các mũ vàng: "Một vài người đến đây dọn bùn đất, đầu tiên chúng ta phải san bằng con đường dưới chân."

"Mặt đất chắc chắn rồi, trải xi măng."

"Rãnh nước, đừng quên để lại rãnh thoát nước hai bên đường, bằng không gặp trời mưa sẽ nguy mất."
Bình Luận (0)
Comment