Chương 713: Thái giám tới
Chương 713: Thái giám tớiChương 713: Thái giám tới
Thành Hà Đông.
Hình Hồng Lang đang suất lĩnh một đám bộ hạ đứng ở cửa thành đông, bày ra tư thế đón tiếp người.
Đã làm quan viên triều đình thì có một điểm không tốt đó là lễ nghi phiền phức, nàng rất ghét những thứ này, nhưng vì nhiệm vụ Thiên Tôn giao cho nàng, lại không thể không đi ứng phó.
Thiên Tôn test-03 đứng ở bên cạnh nàng, mỉm cười nói: "Đừng để ý, coi như diễn kịch đi, cũng là một thú vui."
Hình Hồng Lang: "Thiên Tôn nói rất phải, ta coi như diễn kịch với quan viên triều đình."
Hai người nói đến đây, một đám người vây quanh một chiếc xe lớn, chậm rãi chạy đến trước mặt.
Một lão đầu từ trên xe đi xuống, thoạt nhìn cả người tràn ngập khí tức văn nhân.
Vị này chính là tân nhiệm tuần phủ Sơn Tây, Đái Quân Ân, thi nhân, tác gia.
Đái Quân Ân vừa thấy Hình Hồng Lang, liền không khỏi chậc lưỡi tán thán: "Nữ tướng quân, thực sự là một nữ tướng quân uy phong hiển hách. Nghe nói Hình tướng quân đánh bại nhiều nhóm lưu khấu, cứu vớt đạo Hà Đông, không lâu còn bao vây Tử Kim Lương tại trận chiến Hầu Gia Trang, thực sự là cân quắc bất nhượng tu mi."
Hình Hồng Lang không thích nói mấy lời khách khí, đành phải ôm quyền, làm ra vẻ "Ta là quân nhân, ta rất vụng về, không thích nói chuyện", ứng phó cho xong.
Đái Quân Ân: "Ôi, vừa nhìn thấy nữ tướng quân, ta đột nhiên muốn làm thơ... Xin lỗi, ta phải viết trước một bài thơ rồi trò chuyện với mọi người."
Hai gia định nhảy ra từ phía sau ông ta, hai tay đưa lên văn phòng tứ bảo.
Đái Quân Ân xoát xoát vài nét bút, liền viết ra một bài thơ trên giấy, có điều vừa mới viết xong hình như ông ta cảm thấy không quá vừa ý, lại vo tròn tờ giấy rồi ném đi.
Lại quay đầu: "Chao ôi, xin lỗi, con người ta tuổi tác đã cao, một khi nghĩ tới thơ, nhất định phải lập tức viết xuống, bằng không trở về sẽ quên mất. Bình thường sẽ bởi vì viết thơ mà chậm trễ khách nhân... A, vừa nãy chúng †a nói tới đâu rầ¡2" Hình Hồng Lang dở khóc dở cười.
Lý Đạo Huyền cười tiếp lời: "Lão nhân gia, vừa rồi chúng ta chưa nói gì hết, toàn là ông nói thôi."
Đái Quân Ân quay đầu nhìn thoáng qua Lý Đạo Huyền, đột nhiên mừng rỡ: "Hảo một vị thiếu niên hiệp sĩ, anh tuấn tiêu sái, khí độ thong dong, ta đột nhiên muốn làm cho ngươi một bài thơ."
Gia đỉnh phía sau ông ta thoắt cái nhảy ra.
Đái Quân Ân cầm bút, xoát xoát xoát, đảo mắt liền viết ra một bài thơ.
Lý Đạo Huyền rất muốn nhìn người này viết mình như thế nào, kiểng chân lên nhìn trộm, bị người ông ta chặn một nửa, chỉ nhìn thấy nửa đoạn sau của bài thơ: "Thanh sơn lục thủy thiên niên sự, minh nguyệt thương tùng nhất kính phong."
Ông ta viết xong lại cầm lấy xem, cảm giác hình như không quá thoả mãn, vo thành cục rồi ném qua bên cạnh.
Lại quay lại nhìn Lý Đạo Huyền: "Xin lỗi, vừa rồi mải lo làm thơ... Chúng ta... nói chuyện tới đâu rồi?"
Mọi người đồng thời hít một hơi dài: Người này làm tuần phủ thật sự đáng tin sao?
Lý Đạo Huyền: "Lão nhân gia, chúng ta nắm lấy trọng điểm đi, lần này ông tới đạo Hà Đông là vì cái gì?"
Đái Quân Ân: "A, đúng đúng đúng, nắm lấy trọng điểm, lần này lão phu tới đạo Hà Đông, là giới thiệu cho mọi người một người."
Ông ta chỉ phía sau: "Vị này, là công công hoàng thượng phái xuống để quản lý thuế muối, tên là... ơ, ngươi tên là gì?"
Một thái giám trung niên từ phía sau ông ta đi tới, mặt trắng không râu, vóc người hơi béo, mặc trên người bộ trang phục thái giám, nói: "Ta họ Lam, tên Tỉnh Dương, mọi người trong cung gọi ta một tiếng Lam công công."
Lúc này Đái Quân Ân mới quay sang nói với Hình Hồng Lang: "Vị này từ trong cung tới, Lam công công, sau này hắn sẽ ở lại đạo Hà Đông, phụ trách quản lý thuế muối."
Mọi người thầm nghĩ: Xem ra Chu Do Kiểm không quá yên tâm Hình Hồng Lang, cho nên phái một thái giám tới giám thị nàng.
Chuyện này cũng không cần nói rõ, hiểu là được.
Dù sao thì ngươi có kế Trương Lương, ta có thang qua tường, binh tới tướng ngăn, nước lên đập chặn. Lam công công bước tới trước một bước, vẻ mặt kiêu ngạo tỏ ra người trên người, nhìn phía dưới đều như rác rưởi: "Ta phụng mệnh hoàng thượng tới nơi này trông coi diêm chính, lời thừa không cần nói nhiều, trước tiên mang ta đi xem tình huống của thôn muối Giải Trì đi."
Hình Hồng Lang nhìn sang Lý Đạo Huyền, Lý Đạo Huyền trả lời bằng một ánh mắt khẳng định.
Công công này muốn xem, cứ để hắn xem đi!
Dù sao thì thôn Cao Gia đã sớm có chuẩn bị.
Hình Hồng Lang: "Được thôi, vậy ta sẽ mang công công đi xem, tình huống của Giải Trì hiện giờ."
Lam công công: "Mời dẫn đường."
Đái Quân Ân: "Lão phu cũng đi xem."
Đoàn người ra khỏi thành Hà Đông, đi về hướng Giải Trì.
Giải Trì rất lớn, dài hơn 40 dặm, rộng cũng 4,5 dặm.
Thôn Cao Gia vì ứng phó với triều đình kiểm tra, đã sớm có chuẩn bị.
Thôn muối do thôn Cao Gia ra tay kiến thiết, sở hữu năng lực làm muối vô cùng mạnh mẽ, đều cố ý an bài ở góc phía đông nam Giải Trì. Mà một vùng thôn muối bên cạnh hồ gần thành Hà Đông thì toàn là thôn cũ sập xệ được cố ý phơi bày ra.
Đoàn người đi tới bờ Giải Trì, đập vào mắt chính là một thôn trang tan hoang đã bị thiêu hủy hơn một nửa.
Hình Hồng Lang giới thiệu: "Lam công công, mời xem, ở đây nguyên danh gọi là thôn Đông Hồ. Lần trước khi lưu khấu làm loạn, công phá đạo Hà Đông, thôn này đã bị thiêu hủy, tất cả thợ muối trong thôn đều bị giết..."
Lam công công: "Ài!"
Hắn sợ hãi, thì ra mục đích hắn được cử tới nơi này là để cật nã tạp yếu(sách nhiễu) kiếm tiền, nhưng trông thấy thảm trạng của thôn này, mới nhớ Sơn Tây hiện tại là cái ổ của lưu khấu, tình huống ở chỗ này thuộc về có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Đái Quân Ân nhìn cảnh này cũng không khỏi lắc đầu thở dài: "Ài!"
Đoàn người dọc theo bờ Giải Trì, tiếp tục hướng về phía đông bắc.
Một đường đi tới cũng có vài thôn bị thiêu hủy, trong thôn không có một thợ muối nào.
Đi một hồi lâu, rốt cuộc, một thôn muối phía trước có người. Một đám thợ muối đang dùng phương pháp phơi muối cổ xưa nhất để làm muối. môn như vậy, chuyên dùng để ứng phó kiểm tra.
Khác nhau chính là, hậu thế ứng phó kiểm tra đều là tạm thời làm cho đẳng cấp hơn để lãnh đạo vội tới xem.
Nhưng thôn Cao Gia là ngược lại, tạm thời làm cho vừa kém vừa hư để lãnh đạo xem.
Lam công công nhìn mà da đầu tê dại: "Hiện tại thôn muối bên bờ Giải Trì đều là hình dạng này sao?"
Hình Hồng Lang: "Không có biện pháp, ai bảo nơi này là Sơn Tây chứ? Nếu như không có ta thủ ở chỗ này đẩy lùi lưu khấu, chút thợ muối ấy sợ cũng khó mà giữ được. Nếu Lam công công đi huyện thành khác của Sơn Tây nhìn mới biết được, cái gì gọi là thập thất cửu không."
Lam công công hít một hơi lạnh: "Cái này... như vậy... có đủ số lượng muối để giao lên không?"
"Có thể." Hình Hồng Lang cười hắc hắc: "Phân bổ thêm nhiệm vụ cho những thợ muối còn sót lại này, ép họ làm việc thôi. Ai không đồng ý làm việc ta sẽ cầm roi đánh, nếu còn không chịu làm việc ta sẽ lột da, rút gân của hắn, lấy mỡ của hắn đi đốt đèn. Chỉ cần đủ độc ác, luôn có thể thu được đủ muối."
Lam công công ứa mồ hôi lạnh: quá độc ác, còn độc ác hơn cả ta nữa. Ta chỉ muốn kiếm chút tiền, người này là muốn lấy luôn mạng của thợ muối, không hổ là lưu khấu được chiêu an đã từng buôn muối lậu, quá hung tàn đi.