Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 716 - Chương 716: May Mà Lão Tử Không Có Văn Hóa

Chương 716: May mà lão tử không có văn hóa Chương 716: May mà lão tử không có văn hóaChương 716: May mà lão tử không có văn hóa

Thiểm Tây, phủ Duyên An.

Tuần phủ Duyên Tuy Trần Kỳ Du tọa trấn trong phủ Duyên An.

Trần Kỳ Du là tuần phủ mới nhậm chức vào tháng sáu năm Sùng Trinh thứ năm, thời gian tới phủ Duyên An cũng đã nửa năm.

Hắn tiếp nhận cũng là một cục diện rối rắm.

Mặc dù phần lớn đại quân lưu khấu đã vượt qua Hoàng Hà, chạy đến tai hoạ cho bên Sơn Tây, thế nhưng cảnh nội Thiểm Tây vẫn còn sót lại mấy bộ lưu khấu.

Trong đó ba tên nổi danh nhất, phân biệt gọi: Tiết Hồng Kỳ, Nhất Tọa Thành, Nhất Tự Vương.

Nửa năm qua Trần Kỳ Du nhậm chức, thiếu tiền, thiếu lương, thiếu binh, còn phải thu thập tam đại lưu khấu, việc này đặt trên người ai mà không đau đầu? Một cái đầu thiếu chút nữa biến thành hai cái.

Việc duy nhất có thể khiến hắn vui mừng chính là ổ tặc núi Hoàng Long ngày xưa, hiện tại dưới sự "cộng đồng cai trị" của ba người là tuần phủ Thiểm Tây Vương Thuận Hành, tuần án ngự sử Thiểm Tây Ngô Sân, huyện lệnh Trừng Thành Lương Thế Hiền, đã không còn là ổ tặc nữa.

Điều này không nhiều thì ít đã giảm bớt một chút áp lực cho hắn.

Hoàng hôn hôm nay, Trần Kỳ Du đang vẫn như ngày xưa, lật xem tin tức từ các huyện thành gửi tới, đột nhiên, một bộ hạ chạy vào, nhanh chóng báo cáo: "Tuần phủ đại nhân, đội vận lương khổng lồ từ huyện Trừng Thành qua đây, đã thành công xuyên qua núi Hoàng Long, đến phủ Duyên An chúng ta rồi."

Trần Kỳ Du chợt nghe thấy, một đội lương tới thì có gì đặc biệt mà báo cáo.

Chờ một chút, nắm lấy trọng điểm, trong báo cáo này có hai từ quan trọng: "Đội vận lương khổng lồ","vượt qua núi Hoàng Long".

Trần Kỳ Du ngẩng đầu lên: "Đội vận lương lớn như vậy nhất định rất nhiều xe ngựa, chắc là đi quan đạo từ Tây An đến Duyên An qua đây rồi? Đội vận lương này vì sao vượt qua núi Hoàng Long? Khu vực hiểm trở như núi Hoàng Long là đường mà đội vận tải lớn nên đi sao?"

Bộ hạ mặt mày hớn hở báo cáo: "Huyện lệnh Trừng Thành Lương Thế Hiền đã làm một con đường tuyệt đẹp, gọi là quốc lộ Hoàng Duyên, vượt qua núi Hoàng Long, thẳng đến ngoại ô tây nam phủ Duyên An chúng ta." vậy sao? Có lầm không vậy? Ta nhớ... Ngoại ô tây nam có một ngọn núi cổ quái, gọi là Đại Đôn Lương, rất khó vượt qua, con đường của họ làm sao vượt qua Đại Đôn Lương được vậy?"

Vẻ mặt bộ hạ trong nháy mắt thay đổi, biến thành cái loại này vẻ mặt đang nói về một lời đồn giang hồ mà mình cũng không tin lắm: "Người của Lương Thế Hiền khoan một cái động lớn bên trong lòng núi Đại Đôn Lương, xuyên qua ngọn núi, con đường là đi qua động này."

"Cái gì?" Bút trên tay Trần Kỳ Du cũng rơi cạch xuống: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Tiểu tử ngươi cái tốt không học, chỉ học nói dối."

Bộ hạ: "Thuộc hạ tuyệt đối không dám nói dối trên loại chuyện này, tuần phủ đại nhân chỉ cần đi ngoại ô nhìn xem là biết chân tướng thôi. Lời nói dối dễ dàng bị vạch trần như vậy, thuộc hạ sao dám nói bậy?"

Lời này thật ra có lý!

Trần Kỳ Du thoắt cái nhảy dựng lên: "Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi xem."

Hơn hai canh giờ sau, Trần Kỳ Du dẫn theo rất nhiều thủ hạ đi tới dưới Đại Đôn Lương.

Không nhìn không biết, thế giới thật kỳ diệu.

Đại Đôn Lương hiểm trở cao vút, hiện tại thật sự bị người ta đào một cái động lớn ở bụng, một con đường xỉ măng màu xám đi qua động này...

Phía trên cửa động còn treo một hoành phi, phía trên dùng chữ thể Tống tiêu chuẩn viết: "Đường hầm Hoàng Thu Đài."

Trần Kỳ Du nhìn mà choáng váng cả người, miệng há thật to, cằm không khép lại được, chỉ thiếu mỗi chảy nước dãi, thoạt nhìn tựa như một tên ngốc.

Cũng may hắn không tùy tiện chảy nước dải lung tung!

Trần Kỳ Du chạy tới cửa đường hầm như bay, nhìn về trước mặt...

Đường hầm rất dài, dài hơn ba dặm, bên trong còn tối như mực, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cửa động đối diện có chút xíu sắc trời.

"Đốt đuốc!"

Các tùy tùng đốt đuốc lên, đoàn người đi vào trong đường hầm.

Mặc dù bên trong rất tối, cũng rất sạch sẽ, mặt đất lại là đường xi măng rắn chắc, vách động tròn vo, không biết là chất liệu kỳ quái gì, cũng không cần lo lắng đá sẽ đổ sụp xuống.

Đoàn người cứ dè dặt như vậy, như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, đi aua đường hầm Hàng Thu Đài đi tới e#a đông nhía nam đường hầm. Quãng đường này dường như mộng ảo.

Xuyên qua bên này động, nhìn thấy chính là Hoàng Long sơn mạch sừng sững, trải dài liên miên không dứt ở trước mắt là đường xi măng màu xám từ dưới chân họ kéo dài thẳng ra ngoài, vòng quanh núi Hoàng Long, tựa như đại đạo thông thiên.

Trần Kỳ Du: "Cái này..."

Hắn muốn nói vài câu cảm thán, nhưng phát hiện mình cái gì cũng không nói nên lời.

Nhưng các bộ hạ của hắn lại có thể dùng từ chuẩn xác nói nên lời cảm thán của mình: "ĐMI"

May mà lão tử không có văn hóa, một câu ĐM hành thiên hạ.

Nhìn đi, tuần phủ đại nhân có văn hóa, hiện tại nói cũng không nên lời.

Trong nháy mắt, người không có văn hóa giành được toàn thắng!

Trần Kỳ Du bị vây ở trạng thái hóa đá...

May mà, trên đường cái phía trước xuất hiện một thương đội, đã giải trừ hóa đá cho Trần Kỳ Du, tỉnh thần hắn chấn động: "A, lại có thương đội tới rồi, lần này là vận chuyển cái gì?"

Đó là một thương đội vận chuyển sách!

Truyện tranh thôn Cao Gia, đại đội xuất khẩu văn hóa.

Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền đã sắp đến phủ Duyên An, hơn nữa quốc lộ Hoàng Duyên đã được khai thông, thôn Cao Gia đương nhiên phải bắt đầu mưu đồ Duyên An rồi. Bởi vậy, thương đội đầu tiên là đội vận lương, thương đội thứ hai chính là đội vận chuyển sách.

Vật chất và tỉnh thần phát ra song song, hai tay đều phải nắm, hai tay đều phải cứng.

Thương đội đã đến trước mặt Trần Kỳ Du, Trần Kỳ Du tập trung nhìn vào, trên xe này toàn là sách, tức thì sinh lòng thích thú. Người đọc sách mà, ai không yêu sách chứ?

"Thủ lĩnh của thương đội này là ai? Tuần phủ đại nhân muốn tìm hỏi chuyện."

Bộ hạ của Trần Kỳ Du đứng ra , ngăn cản thương đội.

Thương đội dừng lại, một nam tử trẻ tuổi mặc y phục thương nhân từ phía sau đi ra, thoạt nhìn cũng chỉ 17,18 tuổi, mỉm cười đi tới trước mặt Trần Kỳ Du: "Tuần phủ đại nhân, có chuyện gì nói với tại hạ là được, tiểu nhân họ Cao, tên là Cao Sơn, là người phụ trách của đội ngũ này." người tí hon nguyên thuỷ của thôn Cao Gia. Phụ thân Cao Tịch Bát mở quán bún gạo, mà hắn thì vẫn luôn đi học trong trường học của thôn Cao Gia.

Học Sơ trung được một nửa, không thể tốt nghiệp, đành phải học phụ thân hắn làm buôn bán, thế nhưng bán bún gạo hiển nhiên không thích hợp với "phần tử trí thức gà mờ" như hắn, thế là dứt khoát làm kinh doanh sản nghiệp văn hóa, mua bán truyện tranh, tiến quân Duyên An.

Mặc dù hắn học tập không ra gì, nhưng đồng thời cũng là phú nhị đại, trong nhà có tiền.

Cho nên Thiên Tôn thêu trước ngực Cao Sơn cũng dùng kim tuyến, lóng lánh kim quang rất trang bức.

Trần Kỳ Du quan sát một chút người thanh niên trước mặt, cảm giác hình như người này từng đọc sách, khí chất các thứ đều là loại tốt, nhưng lại không có loại khí tức toan hủ của người đọc sách, thoạt nhìn là một nhân tài.

Trong lòng dành cho ba phần lời khen, mở miệng hỏi: "Thương đội này của ngươi là bán sách hả? Là từ đâu tới đây?"
Bình Luận (0)
Comment