Chương 717: Sách của ngươi hay lắm
Chương 717: Sách của ngươi hay lắmChương 717: Sách của ngươi hay lắm
Cao Sơn hớn hở nói: "Đúng rồi, đội ngũ của ta là bán sách, từ huyện Trừng Thành qua đây."
Trần Kỳ Du gật đầu: "Từ huyện Trừng Thành một đường qua đây, đều đi trên loại đường cứng rất tốt này sao?"
Cao Sơn: "Đúng rồi! Quốc lộ Hoàng Duyên mà, ha ha, mới làm xong, chính là bởi vì có con đường này ta mới đến đây buôn bán, bằng không sẽ bất tiện lắm."
Trần Kỳ Du: "Quốc lộ Hoàng Duyên này đều là người của huyện Trừng Thành các ngươi làm sao?"
Vừa nói đến cái này, Cao Sơn liền tỏ ra kiêu ngạo: "Không sai! Chúng tôi vì làm con đường này, đã đưa vào vô số nhân lực vật lực đấy."
Trần Kỳ Du chậc lưỡi tán thán: "Đúng là một công trình để đời."
Hắn chợt đổi giọng: "Đường hầm Hoàng Thu Đài này, cũng là người của huyện Trừng Thành các ngươi đào hay sao?"
Hắn còn tưởng rằng Cao Sơn sẽ tiếp tục đắc ý, không ngờ vẻ mặt Cao Sơn đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng nghiêm trang nói: "Việc này thì không dám, đường hầm Hoàng Thu Đài này chính là Thiên Tôn lão nhân gia ngài xuất ra tiên gia bí bảo, sử dụng đại thần thông, thủ đoạn thần tiên mới làm ra được."
Trần Kỳ Du: "Cái gì?"
Cao Sơn thấy bộ dạng của tuần phủ đại nhân trước mắt tỏ ra không hiểu gì cả, chưa trải sự đời, liền tươi cười chạy tới bên cạnh xe chở sách, cầm lấy một quyển truyện tranh, là [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], tập 11.
"Đây là cuốn sách vừa mới xuất bản đó." Cao Sơn có vẻ đắc ý: "Lượng in ấn còn không nhiều, ta cũng chỉ mới có được một lô hàng rất ít, tặng một quyển cho tuần phủ đại nhân xem vậy."
Truyện tranh đưa tới tay Trần Kỳ Du, hắn mở ra xem, mặt liền ngẩn ra.
Trong sách vẽ một người khổng lồ, đang đưa tay xuống từ trên bầu trời, tay trái đỡ lấy một ngọn núi, tay phải cầm một vật kỳ quái, khoan trên núi thành động.
Lại lật một tờ tiếp theo, đã xuyên thủng.
Một đám người tí hon hoan hô ở cửa động.
Có một người tí hon cầm giấy bút, viết ra mấy chữ "đường hầm Hoàng Thu Đài", sau đó dán lên, treo ở cửa động.
Xem đến đây, Trần Kỳ Du không nhịn được quay đầu, nhìn thoáng qua cửa đường hầm phía sau, phía trên đang treo một bảng hiệu "đường hầm Hoàng Thu Đài".
Vẻ mặt Trần Kỳ Du không tin được: "Ý của ngươi là, động này, chính là thần tiên này đào?"
Cao Sơn gật đầu: "Đúng vậy, vị thần tiên này gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn, ngươi xem, trước ngực ta còn thêu tượng của ngài."
Trần Kỳ Du liếc xéo hắn, thầm nghĩ: ta tin ngươi mới lạ!
Chỉ dùng một chút kiến thức của hắn là có thể nghĩ ra, đường hầm thật lớn này khẳng định là lượng lớn dân phu đào thật lâu thật lâu, thật vất vả mới đào xuyên, khẳng định không có chút quan hệ nào với thần tiên các loại.
Rõ ràng là công lao của lão bách tính, lại bị thần côn cướp đi.
Trần Kỳ Du không có hứng thú đối với quyển truyện tranh này, tiện tay ném trả lại cho Cao Sơn: "Trong đội xe của ngươi, không phải toàn là loại sách này chứ?"
Cao Sơn: "Đương nhiên không phải! Sách của ta chủng loại rất phong phú, mời tuần phủ đại nhân xem, cuốn sách này là một đường hành hiệp trượng nghĩa, tên là [Đạp Phá Thiên Khung], là tác giả Cao Tam Oa nổi tiếng viết. Ở đây còn có một quyển [Quyền Động Huyền Khôn], kể về câu chuyện người yếu bị khi dễ, sau đó học thành thần công, báo thù vả mặt."
Trần Kỳ Du: "Cái này..."
Cao Sơn: "Đúng rồi, sách mới của Cao Tam Oa ta cũng có, ngươi xem, quyển này là sáng tác mới nhất [Phàm Nhân Tu Chân Truyện]."
Trần Kỳ Du tiện tay lật xem, liền che mặt: "Rốt cuộc quyển sách quỷ gì thế này?"
Cao Sơn: "Ta hiểu rồi, tuần phủ đại nhân không thích xem đánh đánh giết giết đúng không? Ở đây còn có danh tác [Cao Phiêu] của Thạch Lão Tứ, ngài thích không?"
Trần Kỳ Du tiện tay lật xem: "Ồ, quyển [Cao Phiêu] này ngược lại không tệ, có hương vị cuộc sống."
Cao Sơn: "Ở đây, còn có một quyển sách tham khảo, khẳng định ngài sẽ thích."
Nói rồi, hắn liền lấy ra một quyển, [Phương pháp trồng cây nông nghiệp phổ biến], đưa tới tay Trần Kỳ Du. đã nghe qua ở đâu rồi? Bỏ đi, người trong thiên hạ tên là Triệu Thắng sao mà nhiều, nghe qua cũng không khó hiểu.
Lại mở ra xem nội dung, không khỏi kinh hô ra tiếng.
"Sách này! Đây là thần thư a."
Trần Kỳ Du cầm lấy quyển sách kia la lên: "Thần thư, thần thư!"
Lúc trước hắn còn có chút coi thường mấy xe sách này của Cao Sơn, cảm giác đều là sách vớ vẩn không có tác dụng gì, nhất là [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] kia, quả thật chính là thứ gạt người, hoàn toàn không coi Cao Sơn ra gì.
Nhưng hiện tại đã xem quyển [Phương pháp trồng cây nông nghiệp phổ biến] này rồi, trong nháy mắt liền cảm giác được phân lượng của thương đội này.
"Sách này rất hay." Trần Kỳ Du cầm lấy tay Cao Sơn lắc lư: "Đem phương pháp trồng cây nông nghiệp vẽ thành hình ảnh, chỉ ở những chỗ quan trọng viết mấy chữ đơn giản, coi như mù chữ cũng có thể hiểu, nếu phổ biến rộng rãi, nhất định đạt được hiệu quả cao."
Cao Sơn mỉm cười: "Vậy thì tốt quá rồi."
Trần Kỳ Du: "Sách này ngươi vận chuyển bao nhiêu? Dự định bán bao nhiêu tiền một cuốn? Nếu đắt quá, bản quan lo lắng các nông dân không mua nổi."
Cao Sơn nói: "Sách này không đắt, chỉ năm văn tiền, không khác gì tặng cả."
Hai tay Trần Kỳ Du run run: "Sách hay như vậy chỉ bán năm văn? Ngươi. .. ngươi không lỗ vốn sao?"
Cao Sơn cười nói: "Thiên Tôn nói, có sinh ý có thể kiếm tiền, có cái có thể thiệt thòi một chút, không phải sinh ý nào cũng phải đi theo hướng kiếm tiền. Có đôi khi, kiếm một lời khen, hoặc là kiếm danh tiếng, đều tốt cả, có thể coi như mở đường cho sinh ý tương lai."
Trần Kỳ Du: "Thiên Tôn nói có lý."
Hắn nói xong lời này mới nhớ, vừa mới mình còn chưa tin Thiên Tôn tồn tại.
Vậy thì có chút xấu hổ.
Vẫn là miễn bàn hai chữ này đi.
"Nói chung, thương đội này của ngươi tốt đấy." Trần Kỳ Du: "Nhanh đến Duyên An đi, bản quan sẽ không ở chỗ này ngăn cản ngươi nữa. Đúng rồi, ta lại viết cho ngươi mấy chữ..." Hắn cầm giấy ra, xoát xoát xoát viết mấy câu, đại ý là "Sách của thương nhân này bán có lợi cho dân, để hắn bán, mọi người không được làm khó dễ", sau khi viết xong lại ký xuống tên của mình, đưa tới tay Cao Sơn.
Cao Sơn: "Đa tạ!"
Thương đội tiếp tục xuất phát, thong thả đi qua đường hầm Hoàng Thu Đài, hướng về phủ Duyên An.
Trần Kỳ Du nhìn đường hầm thần kỳ thật dài trước mắt, trong lòng cũng là ngổn ngang trăm mối: "Có thứ này rồi, thực sự là lạch trời cũng biến thành đường đi. Ài, lão bách tính huyện Trừng Thành thực sự là quá lợi hại, vậy mà cũng đào ra được thứ lợi hại như vậy."
Đúng lúc này, một bộ hạ chạy tới: "Tuần phủ đại nhân, việc lớn không tốt."
Trần Kỳ Du: "?"
Bộ hạ cấp báo: "Tam đại lưu khấu Tiết Hồng Kỳ, Nhất Tọa Thành, Nhất Tự Vương, chia binh ba đường, đánh vào huyện Diên Trường, hiện tại huyện lệnh trú đóng ở huyện thành, lưu khấu tạm thời còn chưa công thành, huyện lệnh thỉnh cầu phủ Duyên An lập tức phát binh tương trợ."
Trần Kỳ Du thất kinh: "Chết tiệt, tổng binh Duyên Tuy Vương Thừa Ân dẫn quân đi ngăn chặn quân Mông Cổ rồi, bản quan đi đâu tìm binh tới cứu chứ?"