Chương 718: 86 lên núi
Chương 718: 86 lên núiChương 718: 86 lên núi
Trong tay Trần Kỳ Du thật ra cũng không phải hoàn toàn không có binh!
Tổng binh Duyên Tuy Ngô Tự Miễn trước đây, cũng chính là đại tham quan bán ngựa cho thôn Cao Gia, sau khi Hồng Thừa Trù nhậm chức còn chưa kịp thu thập thì hắn đã bị bệnh chết.
Vì vậy triều đình liền điều tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân qua đây, biến thành tổng binh Duyên Tuy.
Sau khi Trần Kỳ Du nhậm chức, vẫn luôn cùng Vương Thừa Ân phối hợp thu thập lưu khấu.
Thế nhưng trước đó không lâu, bộ lạc Mông Cổ tại Hà Sóc từ phía tây xâm phạm Định Biên doanh, lại tấn công các nơi Linh Châu, Hoành thành, Duyên Tuy, Tây Xuyên. Tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù đích thân chạy đi ngăn cản Mông Cổ, liền mang theo cả Vương Thừa Ân.
Không có Vương Thừa Ân, trong tay Trần Kỳ Du cũng chỉ còn lại gia đỉnh binh của mình, cùng với một đám vệ sở binh gà đất chó sành.
Vào năm đầu Sùng Trinh, giai đoạn đầu của khởi nghĩa nông dân, vệ sở binh còn có thể thu thập lưu khấu.
Thế nhưng hiện tại đã là năm Sùng Trinh thứ sáu, sức chiến đấu của lưu khấu đã có sự tăng vọt về chất, hiện tại sức chiến đấu của vệ sở binh đã dưới lưu khấu rồi.
Trần Kỳ Du hoảng hốt, nhất thời không biết phải làm gì...
Một bộ hạ đột nhiên tiếp cận: "Tuần phủ đại nhân, chúng ta còn có một người dùng được."
Trần Kỳ Du: "Ai?"
Bộ hạ nói: "Đại tướng dưới trướng Vương Thừa Ân là Thạch Kiên, Thạch thiên tổng. Hắn vẫn phụng mệnh của Binh bộ tọa trấn tại Hoàng Hà Long Môn Cổ Độ, nghe nói đã lập công lớn, triều đình bổ nhiệm hắn làm thủ bị Hà Tân. Chúng ta một mặt mang vệ sở binh đi ngăn chặn lưu khấu, một mặt phái người thông báo cho Thạch thủ bị, hắn từ Long Môn Cổ Độ qua đây, nói không chừng còn kịp cứu viện huyện Diên Trường."
Trần Kỳ Du: "Hắn thuộc về quân Thiểm Tây! Sao có thể tới Duyên Tuy?"
Bộ hạ: "Tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù cùng chúng ta là một bên mà. Chức quyền của Hồng tổng đốc là Thiểm Tây, Cam Túc, Duyên Tuy, Ninh Ha: Thiểm Tâv efñnd thuâc hắn quản. Chỉ cần eau nàv Hồng tổnan đếc đồng ý nói một câu đây là điều lệnh của hắn, vậy không có vấn đề."
Trần Kỳ Du suy nghĩ thật nhanh, loại chuyện này khẳng định Hồng Thừa Trù đồng ý mở miệng, hoặc nói phải mở miệng, bởi vì Duyên Tuy cũng thuộc về Hồng Thừa Trù quản.
Vậy thì không có vấn đề rồi.
"Nhanh đi mời Thạch thủ bị."
Trần Kỳ Du lập tức phái ra một tín sứ, ra roi thúc ngựa chạy đến Long Môn Cổ Độ xin viện binh.
Từ vị trí hiện tại của họ, muốn đến Long Môn Cổ Độ, khoảng cách gần nhất đương nhiên là đi qua núi Hoàng Long.
Tín sứ nhìn thoáng qua núi Hoàng Long nguy nga, trong lòng hơi hoảng, thế nhưng vừa nhìn con đường màu xám, vòng quanh núi thật dài kia, không biết vì sao lại có lòng tin.
Có một con đường tốt như thế, đi qua núi Hoàng Long chắc là không mất bao nhiêu thời gian?
Chỉ là, đường cứng như thế, hình như sẽ làm ngựa bị tổn thương.
Ơ, bên cạnh đường xi măng còn giữ lại một con đường đất. Đây rất rõ ràng chính là vì thuận tiện cho ngựa chạy.
Tín sứ mừng rỡ, liền đánh ngựa chạy trên con đường đất bên cạnh đường xỉ măng...
Chỉ chớp mắt, hắn đã chạy được hơn mười dặm đường.
Ven đường phía trước xuất hiện một căn nhà nhỏ kỳ quái, phía trên viết ba chữ "Trạm Dương Câu".
Cho tới bây giờ tín sứ chưa thấy qua chuyện kỳ quái xây một căn nhà ở ven đường trong núi như vậy, quả thật không hiểu gì, song càng làm cho hắn không hiểu chính là, phía trước căn nhà còn có một chiếc xe cổ quái đậu ở đó, trên xe viết hai chữ "86".
Trên xe có một tài xế, còn có mấy hành khách, đang nhìn hắn chạy như điên đến bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Đôi bên đều hiếu kỳ với đối phương.
Nhưng tín sứ còn phải tiếp tục chạy về phía trước, cũng không dự định dừng lại ở chỗ này, xoát một cái chạy qua bên cạnh chiếc xe kia, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Tài xế: "Oa, các huynh đệ, hình như con ngựa kia tới khiêu khích chúng ta." ngồi xe nên rất quen thuộc với tài xế, bèn cười nói: "Khinh thường ngươi đấy, ý là, Xe Mặt Trời đường 86 của ngươi chạy không nhanh bằng ngựa. Cho nên hắn chạy vượt qua bên cạnh chúng ta, bỏ lại cho ngươi một bóng lưng tịch mịch."
Tài xế là một người nóng vội, đâu thể chịu được cơn giận này, tức thì giận dữ: "Con mẹ nó, tới đây, ta cũng muốn nhìn xem hắn lợi hại thế nào."
Hiện tại Xe Mặt Trời công cộng của thôn Cao Gia đã đổi thành một người điều khiển, tài xế tay trái khống chế công tắc mành che nắng kéo một cái, mành che toàn bộ khai hỏa, tấm pin năng lượng mặt trời trong nháy mắt tối đa công suất.
Tài xế buông phanh ra, vung bánh lái, Xe Mặt Trời đường 86 liền đuổi theo chiến mã.
Các phạm nhân trên xe toàn là người già chuyện, tuyệt không sợ xe chạy nhanh gây ra hoạ, trái lại hưng phấn không hiểu, còn rống lên: "86 lên núi rồi!"
Tài xế lạnh lùng nhìn thoáng qua ly nước đặt trên bảng điều khiển, hừ, xông lên!
Bắt tôm nhà, và thời điểm đã đến tôi phải phóng đi...
(Bắt tôm nhà là ngôn ngữ mạng nói lái bắt nguồn từ bài Deja Vu của Dave Rodgers, hay phối với các cảnh chuyển động nhanh như đua xe, lái xe nhanh)
Ky sĩ trên ngựa nghe được phía sau vang lên tiếng hét cổ quái "86 lên núi", quay đầu nhìn lại. Mẹ nó, chiếc xe kỳ quái kia đang đuổi theo với tốc độ nhanh chóng.
"Khinh thường ta sao?" Tín sứ tức: "Ta chính là siêu cấp tín sứ ngày đi 800 dặm, thay ngựa không thay người, ta có bao giờ bị xe lạ đuổi theo?"
"Giá!" Tín sứ: "Ngựa chạy mau."
Một ngựa một xe, bắt đầu điên cuồng truy đuổi. ...
Vừa bắt đầu, chiến mã hoàn toàn chiếm ưu thế.
Dù sao tốc độ chạy nước rút của ngựa cũng không phải khoác lác. Mà Xe mặt trời khi qua chỗ quẹo phải giảm tốc độ, bằng không sẽ bị lật, cho nên tốc độ căn bản không thể chạy tối đa được.
Thế nhưng, thời gian dài lại không được!
Chiến mã sẽ bị mệt.
Hơn nữa, khi nhạc nền của bài Bắt tôm nhà vang lên, 86 chưa thua bao giờ. Chiến mã càng ngày càng chậm, xe mặt trời đã đuổi kịp.
Tài xế là người nghịch ngợm, cố ý không chạy nhanh, chỉ chạy song song với chiến mã, một chạy trên đường xi măng, một chạy trên đường đất.
Các phạm nhân trên xe thò đầu ra từ cửa sổ xe, chế giễu: "Này, cưỡi ngựa, không chạy nổi nữa à? Ngươi không phải rất giỏi sao? không ngờ dám chạy đua với tiên xa? Cũng không nhìn xe này của ai cho. Lão tử nói cho ngươi, đây là thái dương thần xa do thần tiên trên trời, Đạo Huyền Thiên Tôn ban thưởng, ngươi kiêu ngạo ở trước mặt nó, đó chính là không nể mặt Thiên Tôn."
Tín sứ: "Con mẹ nó... Ta... thân gánh trọng trách, không rảnh... chơi với các ngươi..."
Các phạm nhân ngạc nhiên nói: "Gánh trọng trách gì? Nói chuyện một chút đi."
Tín sứ: "Tiết Hồng Kỳ, Nhất Tọa Thành, Nhất Tự Vương, ba lộ lưu khấu công tới huyện Duyên Xuyên... Ta muốn đi. .. Long Môn Cổ Độ, tìm Thạch Kiên, Thạch thủ bị cầu viện."
"A2"
Các phạm nhân ngẩn người: "Ba tên này là tiểu lâu la từ đâu chui ra? Trước đây trên giang hồ bọn ta đều chưa từng nghe qua tên của ba người này. Thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a."
Tín sứ: "? 22"
Đúng lúc này, sợi bông Thiên Tôn trước ngực tài xế đột nhiên lên tiếng: "Lại đến bên cạnh địa bàn của chúng ta quậy phá rồi sao?"
Tài xế: "A, Thiên Tôn tới rồi!"
Các phạm nhân chấn động, lập tức thu hồi bộ dạng ngả ngớn của mình.
Tín sứ cưỡi ngựa chạy bên cạnh xe mặt trời, không nhìn thấy tình huống trong xe, cũng không biết vừa rồi người lên tiếng là ai, chỉ biết hình như là thủ lĩnh của đám người này đang lên tiếng.
Sợi bông Thiên Tôn: "Các ngươi mời tín sứ xe, lái xe đưa hắn một đoạn đi."