Bạch Diên: "Được rồi, mọi người về vị trí của mình nào, chờ bọn chúng đến giếng trời chúng ta đã dự tính, sẽ chơi chết đám tặc ngu ngốc này."
Mọi người thấp giọng đáp: "Thiên tôn phù hộ."
Một giọng yếu ớt vang lên, chính là thủ hạ của Vương Nhị tới báo tin, nam tử có phỉ hiệu Bạch Miêu: "Sau khi giết bọn chúng, nhất định phải đi cứu Vương Nhị đại ca."
"Đương nhiên rồi."
Trịnh Ngạn Phu dẫn theo hơn 200 tặc tử nhanh chóng chạy tới cửa bảo, hội hợp với Chủng Quang Đạo: "Tam đệ, công phu bò tường của đệ lợi hại thật đấy."
Chủng Quang Đạo: "Hắc hắc, làm xong vụ này, huynh có thể gọi ta nhị đệ rồi, ta đổi gọi huynh là đại ca."
Trịnh Ngạn Phu mừng rỡ: "Ha ha ha, đúng lắm! Xông lên!"
Hai tặc tù đi trước dẫn đội chạy vào trong bảo, vừa bước vào chính là một thông đạo phức tạp, hai bên đều là tường vây làm từ tấm sắt rất cứng rắn.
Chạy dọc theo thông đạo không thấy một nhà ở nào, vẫn đều là thông đạo, chuyển qua thông đạo liền nhìn thấy phía trước là một giếng trời, bên cạnh giếng trời lại có một lối đi.
"Sao trong này giống như mê cung thế?"
"Không có một gian nhà nào!"
"Trong thôn này chỉ có hơn trăm nhân khẩu, gia bảo này lại có nhiều nhà như vậy, khẳng định có rất nhiều cái bỏ không, điều này cũng không khó hiểu."
"Tiếp tục đi vào bên trong."
Phía cuối giếng trời, bên trái là một con đường, bên phải một con đường, lần này hai người có thể chia nhau ra rồi, một người suất lĩnh một trăm thủ hạ, chia nhau đi hai thông đạo hai bên.
Không nghĩ tới đi hết thông đạo, nhìn thấy lại là hai cái giếng trời.
Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu đều bắt đầu cảm giác được có chút không ổn.
Đúng lúc này.
Trên nóc nhà xung quanh đột nhiên có rất nhiều đèn lồng được thắp sáng, thoáng cái chiếu sáng trưng vị trí giếng trời của hai người.
Một nam tử trung niên mặc trường sam màu trắng xuất hiện trên nóc nhà, trên tay còn cầm một cây quạt, vung quạt một cái, trên đó viết hai chữ to: "Quân tử" .
Chính là Bạch Diên, hắn làm ra vẻ chỉ tay vào đám tặc binh trong giếng trời, lớn tiếng nói: "Các ngươi..."
Lời trang bức còn chưa kịp ra khỏi miệng, trên nóc nhà bên cạnh, một vị trung niên hãn phụ đã ôm lấy một tảng đá to tướng và ném thẳng xuống dưới.
"Bộp!"
Một tặc nhân bị đá đập trúng đầu, máu chảy, ngã xuống.
Bạch Diên: "Này, ta còn chưa kịp nói."
Nhưng hiện tại đã chậm, phụ nữ trung niên vừa mới khai màn, những người khác đâu còn cầm lòng được, đều vác lấy đá đã chuẩn bị sẵn ném lung tung vào trong giếng trời, trong nháy mắt, trên nóc nhà hai bên đá bay xuống như mưa.
Mấy thôn dân có cung cũng kéo dây, bắn loạn xạ xuống dưới.
Đám tặc nhân bị bất ngờ không kịp phòng bị, ngã xuống như rạ.
Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo giờ mới biết đã trúng kế, hai người hốt hoảng, vội cầm lấy nắp vung che trên đầu.
Vài tên thủ hạ tặc binh có cung, lập tức kéo cung quay về nóc nhà phản kích, nhưng Lý Đạo Huyền lập tức duỗi tay xuống, tên của tặc binh bị y đỡ hết, nhưng thôn dân ném đá xuống y cũng không ngăn cản.
Đây là một trò chơi hoàn toàn thiên vị và ngoài quy tắc.
Dù sao Trịnh Ngạn Phu cũng là hãn tặc, ý nghĩ đầu tiên không phải chạy trốn mà là muốn giết lên nóc nhà, nhưng hắn đưa tay sờ vào bức tường bên cạnh, liền phát hiện bức tường này cực kỳ nhẵn bóng, ngay cả một cái khe cũng không có, căn bản không có cách nào leo lên.
Trong lòng hoảng hốt, hắn đành phải cướp đường mà chạy.
Vừa lúc tại góc tường giếng trời phía trước có một thông đạo nhỏ, thoạt nhìn có thể chui vào được, Trịnh Ngạn Phu liền bước nhanh tới và chạy qua đó.
Mắt thấy sắp vào thông đạo rồi, lại không ngờ có một nam tử nhảy ra từ trong thông đạo đó, chắn đằng trước Trịnh Ngạn Phu, ngoác miệng mà cười.
Cao Sơ Ngũ tới rồi.
Trịnh Ngạn Phu: "Ăn lão tử một đao."
Hắn chém một đao lên người Cao Sơ Ngũ, đao pháp cực nhanh, nhưng cũng không có tác dụng gì, một đao này chỉ tạo ra một tiếng "cheng", bị mảnh giáp trước ngực Cao Sơ Ngũ chặn lại.
"Giáp!"
Trịnh Ngạn Phu sợ quá ngẩn ra, đối phương còn có giáp? Quan binh sao?
Cao Sơ Ngũ quét ngang tới một búa, búa mang theo kình lực, Trịnh Ngạn Phu sợ quá vội vàng nằm xuống đất, lăn vài vòng mới tránh được một búa của Cao Sơ Ngũ.
Nhưng Cao Sơ Ngũ mặc dù đầu óc khờ khạo, thể trạng lại là nhất lưu, điển hình môn tự nhiên 0 điểm, thể dục lại dẫn đầu, lực lượng tốc độ đều là nhất lưu, Trịnh Ngạn Phu dán mặt đất lăn hai vòng, chân của Cao Sơ Ngũ đã theo tới, đá vào bụng hắn một cái.
Một cước này có lực độ rất mạnh, đá cho Trịnh Ngạn Phu cả người bay ngang, còn đụng ngã hai tên thủ hạ.
"Mẹ nó, quái vật gì thế này?" Trịnh Ngạn Phu một tay ôm bụng, vùng vẫy mà đừng lên, sau đó lại chạy qua một hướng khác.
Trong giếng trời bên kia Chủng Quang Đạo cũng chật vật không chịu nổi, trên nóc nhà hai bên đá ném xuống liên tục, thỉnh thoảng còn khuyến mãi thêm mũi tên, mẹ nó cái này còn đánh thế nào? Hắn cũng như Trịnh Ngạn Phu, muốn chui vào thông đạo nhỏ.
Nhưng trong thông đạo có một đám người trấn thủ, mỗi người mặc miên giáp, người dẫn đầu tay cầm rìu đốn củi, chính là Trịnh Đại Ngưu.
Chủng Quang Đạo tiến lên chỉ chém một đao đã bị Trịnh Đại Ngưu quét ngang một rìu suýt nữa trúng cổ, hắn sợ quá đái cả ra quần, không dám công thêm một chiêu nào nữa.
Sao người trong thôn Cao Gia này ai cũng đều có giáp? Bà nội cha nó, là đại đội quan binh trốn ở trong thôn sao?
Thật ra có giáp cũng chỉ mấy người xuất hiện đầu vậy thôi, nhưng đánh dạ chiến trong cảnh không ánh sáng, các tặc nhân cũng không thấy rõ, chỉ nhìn được vài người phía trước có giáp, liền cho rằng thôn Cao Gia người người đều có giáp.
Thế đạo này, có giáp chính là quan binh!
Vừa nghĩ đến hai chữ quan binh, tất cả mọi người đều sợ mất mật, hoàn toàn mất đi chiến ý, chỉ muốn chạy trốn thôi.
Các tặc binh lại muốn chạy theo đường về, nhưng đường vào đã bị mấy thôn dân lặng lẽ ôm đá to lấp kín, chặn hết cả con đường.
Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu đi qua thông đạo, hội hợp với nhau. Hai người đưa mắt nhìn quanh, chỉ còn một con đường có thể đi, đó là một thông đạo hẹp, rất dài.
Đây là con đường đào sinh duy nhất.
Hai người đồng thời chạy vào con đường này.
Bạch Diên gân cổ la lên: "Lý Đại, Cao Nhất Nhất, chuẩn bị, tặc tử qua bên các ngươi rồi."
Hai vị thợ rèn tinh thần rung lên, đứng ở phía sau "Tiên gia đại hoả pháo", tay cầm đại chuỳ, vẻ mặt cuồng nhiệt.
Đến đây đi!
Tặc tử!
Cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của tiên gia pháp bảo.
Trịnh Ngạn Phu, Chủng Quang Đạo tới rồi, thông đạo rất hẹp, nhưng hai người chạy song song thì vẫn được.
Tặc binh phía sau cũng liều mạng chạy theo vào.
Chạy vào thông đạo này, trên nóc nhà hai bên lại không có người ném đá nữa. Điều này làm cho Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo mừng thầm trong bụng.
Có lẽ chúng ta đã tìm ra lỗ thủng trong phòng ngự của đối phương rồi?
Cứ chạy theo con đường này, nói không chừng có thể tìm được đường sống.
Cũng không chỉ hai người họ nghĩ như vậy, các tặc binh phía sau đều nghĩ như vậy, chúng liều mạng chạy theo hai vị đầu lĩnh, trong thông đạo chật hẹp chen chúc đầy người, có thể nói là người chen người.
Khiến cho cả thông đạo giống như một cái lạp xưởng lớn chất đầy thịt vậy.