Phía cuối thông đạo có một giếng trời tối om, bên trong không đốt đèn, tối đến mức không thấy gì hết.
Nếu bình thường, gặp phải tình huống ở phía trước tối om, Trịnh Chủng hai người khẳng định sẽ đứng lại nghiên cứu, quan sát một phen rối mới tiến lên, nhưng tình huống lần này khác biệt, phía sau có "quan binh", hai người lại vội vội vàng vàng, đâu còn biết cẩn thận, quan sát rõ ràng rồi mới chạy.
Phía trước tối hay không, đã không để ý nữa rồi.
Hai người liều mạng mà chạy, tặc nhân phía sau cũng theo sát, không mất thời gian bao lâu, sẽ chạy vào trong giếng trời tối như mực đó rồi.
Đúng lúc này, trong giếng trời vang lên hai tiếng nam tử hét to chỉnh tề: "1,2, 3... Đập này..."
"Cheng!"
Hai âm thanh kim loại va chạm, hầu như vang lên cùng một lúc, hai thanh đại chuỳ đồng thời rơi vào trên cơ quan kim loại của "tiên gia đại hoả pháo", làm bắn ra một chùm đốm lửa chói mắt.
Mượn tia lửa loé lên trong nháy mắt đó, Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo đã thấy rõ, trong giếng trời phía trước có một vật thể kim loại vô cùng lớn nằm ở đó.
Nhưng hai người kiến thức có hạn, chỉ trong nháy mắt đó họ cũng không nhận ra đó là vật gì, chỉ biết là nó rất lớn, bỏ đầy cả cái giếng trời.
Trong nháy mắt kế tiếp...
Lửa tới rồi!
Ống pháo của cự pháo bằng đồng phun ra một ngọn lửa thật dài.
Dài hơn một trượng, bắn thẳng vào trong thông đạo nhỏ chật hẹp.
Ánh lửa lại một lần nữa rọi sáng cả thông đạo tối om, cuốn cả hai người Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo đồng thời xông tới trước tiên vào bên trong.
"A..."
"A a a!"
Hai người chỉ kịp cùng la lên một tiếng liền bị ngọn lửa nuốt trọn, trong nháy mắt biến thành hai người lửa, đám tặc nhân đi theo sát hai người cũng đồng thời bị cuốn vào, cùng nhau táng thân trong biển lửa.
Trong thông đạo chật hẹp trong nháy mắt hỗn loạn vô cùng, người chạy trước vội dừng lại, lui về phía sau, nhưng người phía sau vẫn còn muốn chen lên phía trước. Mấy người phía trước rõ ràng không bị ngọn lửa cuốn vào, lại bị người phía sau đẩy vào trong ngọn lửa.
"A a a!"
"Lui!"
"Mau lui lại!"
"Phía trước có lửa to lắm!"
Tặc binh trong thông đạo loạn như cào cào, kêu cha gọi mẹ, mùi thịt và vải bị đốt cháy thoáng cái tràn ngập cả thông đạo.
May mà tầm bắn của "tiên gia đại hoả pháo" đó cũng chỉ dài hơn một trượng, cũng chỉ thiêu cháy những tặc nhân ở phía trước nhất, người phía sau cũng không có việc gì. Đám tặc nhân vội vàng xoay người, muốn quay đầu giết trở về.
Phía sau họ, cửa thông đạo chật hẹp sớm đã bị Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu chạy tới sau đó, suất lĩnh các thôn dân trẻ tuổi có giáp ngăn chặn.
Đám tặc nhân vốn không giết ra được, tất cả đều bị nhốt trong thông đạo.
Đúng lúc này, tay của Lý Đạo Huyền lại từ trên bầu trời duỗi xuống.
Các người tí hon không di chuyển được cái bật lửa, nhưng y lại di chuyển được.
Duỗi một ngón tay, ấn vào phía sau bật lửa, từ từ đẩy tới trước.
Đại pháo như con tàu lớn bắt đầu lăn về phía trước, ống pháo thật dài, vừa phun ra lửa vừa chậm rãi ép tới các tặc binh còn sót lại trong thông đạo.
Các tặc binh chỉ biết hoảng sợ mà la lên: "Cứu mạng!"
"Cứu mạng a!"
"Ta không muốn bị chết cháy."
"Đây là cái đồ vật quỷ quái gì?"
"Nó to thế, sao di chuyển được?"
"Cứu mạng a a a!"
"Lửa ép tới rồi."
"Báo ứng, đây là báo ứng, báo ứng chúng ta phản bội đại ca."
"Hu hu hu... ta sai rồi... ta không dám nữa đâu..."
"Đại ca cứu ta!"
Các tặc binh trong thông đạo hoàn toàn tan vỡ.
Ý chí chống lại trong chớp mắt liền mất đi, tất cả mọi người quỳ xuống, hô to tha mạng.
Đầu hàng rồi sao?
Lý Đạo Huyền ngừng lại ngón tay đẩy bật lửa.
Ở chỗ này, cần phải suy nghĩ khoảng ba giây: cần giết sạch không?
Bỏ đi, một giây là đủ rồi, không cần ba giây lâu như vậy.
Một tiếng "tách", đóng lại cơ quan của bật lửa, ngọn lửa biến mất.
Đám tặc binh đang sợ hãi, trong nháy mắt thở phào một hơi, cả người mềm oặt ngã ra đất, mấy người phía trước sắp bị lửa thiêu thì sợ quá ỉa đái tại chỗ, trong thông đạo tràn ngập mùi khó ngửi.
Bạch Diên đứng trên nóc nhà cách đó không xa, tận mắt nhìn thấy cự pháo di chuyển, lại thấy ngọn lửa bị cự pháo thu hồi, thoáng cái liền hiểu ngay: "Thiên tôn đã tha mạng cho họ rồi."
Cao Sơ Ngũ ngây thơ mà hỏi: "Vì sao? Đám bại hoại này, không phải tất cả đều nên chết cháy hết sao?"
Tam Thập Nhị bò lên nóc nhà, thở dài: "Mặc dù tặc nhân đáng giận, nhưng bên trong tặc quân cũng có không ít người bị cuốn theo làm tặc, nếu chúng ta đã chiếm thượng phong rồi giết chết hết bọn họ, vậy thì có khác gì khi họ chiếm thượng phong, cũng lăng nhục đến chết toàn bộ nữ tử và nha hoàn của nhà giàu đâu?"
Mọi người nghĩ thầm: Tam sư gia quả thật là một người tốt.
Thôn trưởng Cao gia thò đầu ra từ trên tường bảo: "Vậy chúng ta thả họ hết hả? Ở đây còn có hơn trăm tặc tử, thả hết toàn bộ, ngày khác lại đánh qua thì làm sao?"
Mọi người: ...
Tràng diện trở nên lúng túng!
Tam Thập Nhị ngẩng đầu, lấy ánh mắt xin giúp đỡ nhìn bầu trời.
Nhưng Lý Đạo Huyền cũng không nói gì, y đang nhìn "chỉ số cứu vớt" bên ngoài hộp, thú vị chính là, rõ ràng mình đã bỏ qua cho hơn trăm tù binh không giết, nhưng "chỉ số cứu vớt" chỉ tăng lên 5 điểm đáng thương, biến thành 330, mỗi người bình quân chỉ tăng lên 0 phẩy mấy.
Quả nhiên như y sở liệu, cái gọi là cứu vớt, đó là một mệnh đề phức tạp.
Có người cứu mạng của hắn là đủ rồi, có người lại không chỉ yêu cầu ngươi cứu mạng, còn cần ngươi cho chỉ dẫn cho hắn phương hướng đi tới.
Có người cần cứu vớt chính là thân thể, có người cần cứu vớt chính là linh hồn.
Nếu như một quốc gia đặt ở trước mặt ngươi để ngươi cứu vớt, vậy cũng không thể để cho nó tiếp tục tồn tại nữa, mà phải mang cho nó một cuộc sống mới.
Mẹ nó, phức tạp quá, ta chỉ muốn nuôi một hộp thú cưng, nhưng luôn có điêu dân muốn bức ta.
Đúng lúc này, Bạch Diên đột nhiên lên tiếng.
Hắn quay đầu, nhìn một vị thôn dân bên cạnh, mở miệng hỏi: "Vừa rồi khi đang kịch chiến, ngươi ôm một tảng đá muốn đập xuống dưới, nhưng lại nhẫn nhịn, sau đó ném qua một hướng khác, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?"
Thôn dân kia hoảng loạn: "A? Ta... không ".
Bạch Diên vung quạt ra, giở ra mặt có hai chữ quân tử: "Ngươi làm chuyện mờ ám, thoát được con mắt người khác, nhưng không thoát được ánh mắt của ta, nói đi, vì sao muốn đổi hướng ném đá?"
Là muốn bỏ qua cho ai?
Mọi người đều nghẹn lời.
Tam Thập Nhị đột nhiên bừng tỉnh: "Ngươi là... từ thôn Trịnh Gia qua?"
Thôn dân kia bị Tam Thập Nhị nhận ra, vẻ mặt càng thêm xấu hổ: "Các... các vị... Bảo Kiêm... ta... ta quả thật là từ thôn Trịnh Gia qua, vừa rồi... . trong đám người phía dưới, có một hàng xóm cũ... của thôn Trịnh Gia... ta mới... không đập hắn, ném đá về hướng khác."
Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người mới chợt hiểu ra.
Nhóm người mà Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu suất lĩnh chính là thôn dân của thôn Chủng Gia và thôn Trịnh Gia, cùng với những người lưu vong ở các thôn trang xung quanh, mà thôn Cao Gia ngoại trừ 42 thổ dân ban đầu, hơn 100 người khác đều đến từ các thôn trang xung quanh, tỷ như Trịnh Đại Ngưu là đến từ thôn Trịnh Gia, người họ Trịnh trong tặc quân, trên cơ bản mỗi người hắn đều đọc tên ra được, nói không chừng còn từng nghịch đất với Trịnh Đại Ngưu nữa.
Trên nóc nhà, một người nam nhân đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Thiên tôn thứ tội, tiểu nhân... Tiểu nhân đến từ thôn Chủng Gia, vừa rồi cũng thấy một hàng xóm quen từ trong đám người... cho nên... tiểu nhân cũng cố ý ném lệch đi một tảng đá."
"Phịch phịch!" Lại một kiện phụ quỳ xuống: "Thiên tôn thứ tội, tiểu nữ tử cũng... cũng cố ý ném lệch một tảng đá."
"Phịch phịch!"
"Phịch phịch!"
Chẳng mấy chốc, có hai ba mươi người quỳ xuống.