Bạch Diên hừ một tiếng: "Thảo nào, ta thần cơ diệu toán, vây khốn tặc nhân trong giếng trời, bốn mặt vây giết, chiếm hết thượng phong, nhưng khi chúng chạy tới phía trước tiên gia hoả pháo, thương tổn lại không lớn bao nhiêu."
Trịnh Đại Ngưu gãi đầu cười ngây ngô: "Ơ? Đánh nhau trong trời tối thế các người còn có thể nhận ra hàng xóm sao? Ta... cũng quên mất việc này."
Mọi người đều nghẹn lời.
Loại khù khờ như ngươi, nhanh đi kết hôn với Cao Sơ Ngũ đi.
Tam Thập Nhị rất kính nể quay về bầu trời hành đại lễ một cái, sau đó mới cúi đầu nói: "Trong những người còn lại, có rất nhiều là hàng xóm, hương thân, thậm chí thân thích của mọi người, đúng không? Các ngươi ở trong chiến đấu lưu thủ, chính là không muốn giết họ, mà thiên tôn tha cho họ, chính là vì suy nghĩ cho mọi người."
Hai ba chục người quỳ xuống đều dí trán sát xuống đất, không dám nói lời nào.
Những người bị "thần hỏa" bên trong thông đạo làm sợ hãi, càng nữa chữ cũng không dám nói.
Tam Thập Nhị: "Nếu thiên tôn đều đã tha cho họ, chúng ta tự nhiên cũng không thể giết sạch họ nữa, những người này xử lý thế nào, lại trở thành một việc rất phiền phức."
Hắn nhíu mày, trái lo phải nghĩ, khó có thể quyết đoán.
Đúng lúc này, Cao Nhất Diệp vẫn không nói gì, lại thong thả lên tiếng: "Thiên tôn có lệnh, để những người này tiến hành cải tạo lao động."
"Hả?" Mọi người đều ngớ ra: "Cải tạo lao động?"
Cao Nhất Diệp: "Cải tạo lao động, chính là dùng lao động để hoàn lại tội nghiệt đã phạm phải trước đây của mình."
Lần này thì mọi người đã hiểu.
Cao Nhất Diệp: "Thiên tôn nói, thôn Cao Gia bách phế đãi hưng, có rất nhiều nơi cần sức lao động, so với ở trước mặt họ giết những hàng xóm và thân thích, khiến cho mọi người không thoải mái, còn không bằng tổ chức lại bọn họ, thông qua lao động để đền bù tội nghiệt họ đã phạm phải."
"Những người cải tạo lao động này, gọi là tội phạm đang bị cải tạo, chỉ cho ăn cơm, không có thưởng ngoài ngạch gì, mãi đến khi họ trả hết tội nghiệt, mới khôi phục thân phận bình dân."
Những người đang co ro trong thông đạo nghe vậy chợt ngẩng đầu lên: Gì? Còn cho ăn cơm nữa à? Đây là trừng phạt hay là phần thưởng thế? Tội phạm đang bị cải tạo này làm được.
Cả đám dập đầu bịch bịch, liều mạng tạ ân.
Cao Nhất Diệp chuyển sang nói với Tam Thập Nhị: "Có chỗ nào cần lao động, vậy do Tam sư gia tới an bài rồi."
Tam Thập Nhị bị điểm danh, tinh thần rung lên, thắt lưng ưỡn thẳng hơn: "Chúng ta còn cần chế tạo lượng lớn vải bông, cần chế tạo lượng lớn áo giáp, nhà mới trong gia bảo ngay cả cửa sổ cũng chưa có, cũng cần phải làm, khai thác đá, chặt cây, đốn củi... chuyện cần phải làm rất nhiều, quả thật đang cần lượng lớn nhân lực, để những tội phạm làm việc này đi."
Các thôn dân không có ý kiến gì, hai ba mươi người vừa rồi quỳ xuống cũng lần lượt đứng dậy, nghĩ đến thiên tôn còn suy nghĩ cho tâm tình của mình, không thiêu cháy thân thích và hàng xóm của mình, trong lòng rất cảm động.
Có điều, những tội phạm này ở chỗ nào chứ?
Đây lại trở thành một vấn đề mới!
Nếu đưa họ vào ở trong Cao gia bảo, trong lòng mọi người sẽ cảm thấy là lạ, dù sao vừa mới còn liều mạng chém giết, muốn lập tức nhận họ vào trong bảo, ở lại bên cạnh mình, vậy sẽ không yên lòng được, không sợ nửa đêm bị người sờ cái cổ sao?
Lý Đạo Huyền đã nhìn ra họ đang do dự cái gì, vấn đề này giải quyết không phải đơn giản sao? Y lấy bộ LEGO cầm ra từ trong hộp tạo cảnh mấy ngày trước, lại xếp trở lại, chỉ là lần này không xếp thành tường thành nữa, mà chỉ xếp thành một vòng tròn rất nhỏ, chỉ để lại một cái lỗ nhỏ.
Mọi người đang đau đầu, quay đầu liền nhìn thấy đột nhiên bức tường năm màu lại từ trên bầu trời hạ xuống, làm thành một vòng tròn lớn trên bãi đất trống bên ngoài Cao Gia bảo, to gần bằng một con hẻm lớn.
Mọi người lập tức hiểu ngay ý của thiên tôn.
Tam Thập Nhị phất tay nói: "Các ngươi sẽ ở trong vòng tường đó, buổi tối thành thật mà ngủ, ban ngày phải cố gắng lao động cải tạo, nếu thiên tôn đã lên tiếng, các ngươi sẽ có một miếng cơm ăn, nhưng thưởng ngoài ngạch là một đồng cũng không có, chờ các ngươi một ngày nào đó được thiên tôn tán thành, khôi phục thân trong sạch, làm việc mới sẽ được thưởng thêm."
Đám người kia lại thầm nghĩ: Có cơm ăn cũng đã cảm tạ trời đất rồi, ai còn muốn thưởng ngoài ngạch làm gì.
Hiện tại họ còn chưa biết thiên tôn là ai, nhưng nghe được người trong thôn Cao Gia mở mồm cái là thiên tôn, người bỏ qua cho mình cũng là thiên tôn, vậy thì khấu đầu cảm tạ.
Đám người hô to: "Đa tạ thiên tôn ban ân."
Hô xong, mọi người đứng dậy, giao ra toàn bộ vũ khí.
Sau đó bị các thôn dân Cao gia áp giải, hạng mục đầu tiên tiến hành lao động cải tạo đó chính là quét dọn chiến trường.
Mọi người lột hết y phục của những thi thể bị đá đập chết rồi khiêng ra ngoài bảo, đào một cái hố trên sườn núi rồi chôn cất, thi thể bị bật lửa đốt cháy thì tương đối phiền phức, y phục là không cởi được, khiêng thi thể còn bị dính than và dầu đầy tay, mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn.
Nhưng, lao động cải tạo mà!
Đâu có thể cho ngươi chọn việc?
Không muốn làm cũng phải làm.
Các thôn dân đột nhiên phát hiện, có một đám tội phạm có thể dùng để sai sử cũng rất không tệ, vài lần trước đó thiên tôn giết chết tặc nhân, các thôn dân chỉ có thể tự mình thu dọn chiến trường, khiêng người chết đào hố chôn, toàn những việc buồn nôn.
Hiện tại có tội phạm cải tạo xuất thủ, mình chỉ cần ở bên cạnh giám sát, cảm giác này chẳng phải là hết nước chấm?
Quả nhiên, đem địch nhân giết sạch toàn bộ là không thể, để lại một ít làm lao động cải tạo mới là đạo lý.
Nghĩ tới đây, một số người đầu óc linh hoạt, nhịn không được lại càng nghĩ đến sâu xa hơn: nếu như thôn Cao Gia có nhiều tội phạm cải tạo, nhiều đến mức chuyện gì cũng có thể giao cho tội phạm cải tạo đi làm, vậy ta chẳng phải cả đời không cần làm việc rồi? Chỉ cần mỗi ngày áp giải tội phạm cải tạo làm cái này làm cái kia.
Không xong!
Ngay từ đầu đã nghĩ như vậy là hoàn toàn không dừng được.
Các thôn dân cảm thấy tự trách mình, vì suy nghĩ xấu xa đó còn tự tát mình mấy cái.
Một lúc lâu sau, các tội phạm cuối cùng đã thu dọn xong chiến trường.
Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu áp giải họ đến cái vòng lớn bên ngoài Cao Gia bảo.
Đợi toàn bộ tội phạm cải tạo vào hết rồi, Lý Đạo Huyền duỗi ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cái lỗ nhỏ để lại trên vòng tròn LEGO bị đóng lại, nhốt hơn một trăm người đó ở bên trong.
Giờ thì ổn rồi, sáng sớm ngày mai lại thả họ ra, vừa an toàn lại ổn thỏa.
Các thôn dân nhìn tất cả tội phạm bị nhốt lại rồi, cũng thở phào một hơi, rốt cuộc có thể an tâm mà về đi ngủ.
Đúng lúc này, một người quỳ ở trước mặt Bạch Diên và Tam Thập Nhị, lớn tiếng nói: "Bạch lão gia, Tam sư gia, các ngươi đã quên... còn phải đi cứu Vương Nhị đại ca."
Mọi người tập trung nhìn vào, ơ? Là Bạch Miêu tới mật báo.
Lúc này mới nhớ: sự tình còn chưa kết thúc.
Xấu hổ!
Cảm thấy mất mặt, người khác liều mạng chạy tới báo tin cho thôn Cao Gia, kết quả thôn Cao Gia phòng ngự chiến thắng rồi, liền quên đi chuyện của Vương Nhị, việc này ít hoặc nhiều đều cảm thấy mất mặt.
Tam Thập Nhị đỏ mặt, nhìn sang Bạch Diên với ánh mắt xin giúp đỡ.
Bạch Diên cười nói: "Có thiên tôn phù hộ, vào trong núi cứu Vương Nhị kia có gì mà không được? Ta lập tức điểm nhân mã đánh vào trong núi, cứu Vương Nhị đại ca của ngươi ra là được, chỉ là một bữa ăn sáng."