Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 75 - Chương 75: Bàn Chuyện Hợp Tác Làm Ăn

Chương 75: Bàn chuyện hợp tác làm ăn Chương 75: Bàn chuyện hợp tác làm ăn

Tam Thập Nhị ghé sát bên tai Bạch Diên nhỏ giọng nói: "Thiên tôn không thích hiển linh ở những nơi khác, chỉ có ở thôn Cao Gia hắn mới đích thân ra tay."

Bạch Diên sửng sốt cả người: "Cái gì? Việc này có thật không?"

Tam Thập Nhị: "Ta cũng không dám khẳng định, nhưng... trước mắt mà nói là như vậy. Nếu không, ngươi nghe nói qua thiên tôn ở những nơi khác hay chưa?"

Bạch Diên cứng đơ cả người, lập tức sợ hãi.

Không có thiên tôn phù hộ, muốn hắn nửa đêm canh ba dẫn người vào núi cứu Vương Nhị, hắn cũng không quá cam tâm tình nguyện. Vương Nhị kia và Bạch Diên hắn không có giao tình gì, Vương Nhị còn là phản tặc nữa, dựa vào cái gì phải mạo hiểm như vậy?

Không muốn đi!

Nhưng vừa rồi hắn đã rất rộng lượng ôm lấy việc này, lời nói như bát nước hắt ra ngoài, hiện tại nếu đổi ý, chẳng phải phủ nhận những lời mình mới nói hay sao?

Một khi chuyện này truyền ra ngoài, thế nhân sẽ nói Bạch lão gia của Bạch gia bảo hắn là một kẻ nói không giữ lời, vậy môn "Lễ" trong quân tử lục nghệ sẽ phải gạch bỏ mất rồi.

Bạch Diên la toáng lên với Tam Thập Nhị: "Sao ngươi không nói sớm?"

Tam Thập Nhị dang tay: "Quát ta làm gì? Lẽ nào ngươi... sợ?"

Hai chữ "Sợ" lọt vào tai, Bạch Diên giống như bị điểm huyệt đạo. Chỉ chớp mắt hắn đã lấy lại bình tĩnh,"hừ" một tiếng: "Sợ? Bạch Diên ta quân tử nho nhã, văn võ song toàn, tinh thông lục nghệ, sao lại sợ mấy chục phản tặc? Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu, Lý Đại, Cao Nhất Nhất, còn có toàn bộ thanh niên đánh được trong thôn, lập tức mặc giáp, cầm vũ khí, đi cùng bản lão gia. Tên kia của thôn Vương Gia, gọi Bạch Miêu đúng không? Ngươi phụ trách dẫn đường, hừ, ta mà sợ? Bản lão gia sợ ư? Hừ hừ... Lý Đại, còn dư giáp không? đưa bản lão gia một bộ."

Mọi người: ...

Cao Sơ Ngũ cười toe toét: "Ta cũng không có ý kiến, lần trước chúng ta đi huyện thành, chính là Vương Nhị hộ tống chúng ta, hiện tại hắn xảy ra chuyện, nên nghĩ cách cứu viện mới phải."

Trịnh Đại Ngưu cũng cười: "Mọi người bảo ta làm cái gì, ta làm cái đó."

"Vậy đi thôi!"

Bạch Diên kiên trì, dẫn theo một nhóm thanh niên đánh được nhất của thôn Cao Gia, đốt đuốc rồi đi lên núi.

Lý Đạo Huyền có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến trang bị hiện tại của họ, cùng với mỗi ngày ăn uống đầy đủ có được thể chất tốt hơn, cũng cảm thấy không cần phải quá lo lắng làm gì, để mặc bọn họ chơi đi.

Được rồi, trong hộp tạm thời không còn gì hay để xem nữa.

Lý Đạo Huyền duỗi duỗi người, ta cũng nên đi ngủ thôi. Đúng rồi, trước khi đi ngủ còn phải tải video kỳ thứ tám "Mỗi ngày của vương quốc tí hon" vừa mới chỉnh sửa xong lên TikTok nữa.

Chọn vào upload, sau đó đi ngủ.

Trời còn chưa sáng, Lý Đạo Huyền bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Ngày hôm qua thức đêm xem các người tí hon dạ chiến, chưa ngủ được mấy tiếng đồng hồ, cuộc điện thoại này trông có vẻ vô cùng đáng ghét, hơi không muốn nghe, nhưng dưới tình huống bị đánh thức rồi, không nghe thì thật phí công quá.

Lý Đạo Huyền buồn bực mà cầm lấy điện thoại: "Alo, ai đấy?"

"Xin chào, xin hỏi có phải ngài là chủ nhân của tài khoản TikTok "mỗi ngày của vương quốc tí hon" phải không? Tôi là quản lý phòng bán hàng của công ty Trách nhiệm hữu hạn đồ chơi Ninh Dương, muốn bàn với ngài chuyện hợp tác."

Lý Đạo Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng nữa, vẫn còn tối om, ngay lúc này mà gọi điện thoại bàn chuyện làm ăn? Bà nội cha! Người quỷ quái gì thế này?

Đối phương thấy y ngập ngừng, cảm giác được sự bất mãn, lập tức giải thích: "Xin lỗi, lúc này gọi điện thoại cho ngài, là vì tôi lo lắng sẽ bị người khác cướp công của tôi mất, cho nên chỉ muốn mau chóng liên hệ với ngài."

Người này cũng thẳng thắn. Hắn vừa nói như thế, Lý Đạo Huyền cũng không tức giận nữa: "Được rồi, tôi hiểu mà."

Đối phương nói: "Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề luôn. Chúng tôi muốn ngài làm một video, sử dụng đồ chơi xếp gỗ của bản công ty, sau đó trong video treo giỏ hàng, bán sản phẩm cho bản công ty..."

Lý Đạo Huyền cười thầm trong bụng, tới rồi tới rồi, ta đợi chuyện này đã lâu, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản: "Tôi được bao nhiêu phần trăm?"

Đối phương nói: "25% doanh thu."

Giá này có hợp lý hay không, Lý Đạo Huyền cũng không biết, chỉ biết là TikTok sẽ trừ đi 5%, vậy mình chỉ có thể được 20%, hình như cũng không phải không thể làm! Dù sao có ít thì kiếm ít, quản nhiều làm gì.

Lý Đạo Huyền nói: "Tôi còn phải xem sản phẩm của quý công ty có thích hợp để làm video vương quốc tí hon hay không. Anh đừng đưa qua cho tôi một món đồ chơi to tướng, nó không phù hợp với chủ đề video của tôi."

Đối phương cười hì hì: "Yên tâm, tuyệt đối thích hợp, trọng tâm chính của bản công ty là đồ chơi siêu nhỏ, tất cả đều là những thứ rất nhỏ, rất thích hợp với chủ đề vương quốc tí hon, bảo đảm sẽ làm người xem thoả mãn."

"Được!" Lý Đạo Huyền nói: "Vậy anh gửi hàng mẫu qua cho tôi xem."

Đối phương: "SF Express sẽ gửi ngay thôi, sáng gửi là tối nhận được. Ngài xem, trời còn chưa sáng tôi đã liên hệ, không phải vì mục đích này sao?"

Lý Đạo Huyền cười nói vài câu khách sáo, sau đó cúp điện thoại.

Điện thoại đã cúp, nhưng ngủ tiếp lại không được, đành phải rời khỏi giường.

Ngoài cửa sổ, từng tia nắng sớm mai đã lấp loé sau ô cửa, Lý Đạo Huyền tiện tay đặt một phần mì trộn tóp mỡ, sau đó ánh mắt theo thường lệ rơi vào hộp tạo cảnh ở bên giường.

Sắc trời trong hộp cũng vừa bước vào tờ mờ sáng.

Người thức dậy đầu tiên trong thôn Cao Gia không ngờ là Vương tiên sinh dạy học.

Tối hôm qua thôn Cao Gia chiến tranh, cả trai lẫn gái đều ra trận, ai nấy đều mệt mỏi muốn chết, muốn ngủ một giấc dài cho đã.

Chỉ có Vương tiên sinh là không tham chiến, một mình trốn trong căn nhà nhỏ của mình, nơm nớp lo sợ, kết quả ngày hôm nay hắn là người đầu tiên thức dậy.

Vốn là thư sinh nghèo nên cũng không dưỡng thành thói quen xấu cần người hầu hạ, tự nấu cho mình bát cháo, bỏ thêm ít thịt gà muối, ít rau tươi, bữa sáng coi như đầy đủ rồi.

Vương tiên sinh bắt đầu thu xếp tài liệu giảng dạy của mình.

Ngày hôm qua vì chuyện chiến tranh, trẻ con không đến lớp, việc học bị gác lại, ngày hôm nay phải dạy cho bọn nhỏ đàng hoàng, bằng không thì, mình sao có mặt mũi tiếp tục ăn cơm ngon như vậy.

Lý Đạo Huyền thấy bộ dáng nghiêm túc lại có vẻ rất có trách nhiệm của hắn cũng không khỏi mỉm cười, ngày hôm qua mình làm trò bảo mọi người tập thể dục, đó chỉ là nhất thời cao hứng, nhưng sau đó cũng phải nghiêm túc cân nhắc lại vấn đề giáo dục, cần phải bắt tay từ vị tiên sinh dạy học này, đem một vài hệ thống giáo dục hiện đại hoá, từ chỗ hắn mà khai chi tán diệp.

Thư sinh cổ đại rất cổ hủ, muốn hắn tiếp thu một loại phương thức dạy học mới, đó là việc cực kỳ trắc trở, mình phải nghĩ biện pháp qua mặt hắn, khiến hắn chân tâm thành ý mà tiếp thu mới được.

Đang nghĩ tới đây thì bọn trẻ cũng đã thức dậy rồi.

Cao Nhất Diệp đi đầu, dẫn theo một đám trẻ tung tăng đi vào giếng trời nơi ở của Vương tiên sinh, vừa thấy Vương tiên sinh bọn trẻ liền nghiêm chỉnh hết, quy củ hành đại lễ với Vương tiên sinh: "Xin chào tiên sinh!"

Xem ra bất luận cổ kim, trẻ con đều sợ lão sư.

Cao Nhất Diệp cũng mỉm cười với hắn: "Chào Vương tiên sinh, tiểu nữ tử cũng muốn như bọn trẻ học sách biết chữ."

Vương tiên sinh gật đầu, đang định bắt đầu giảng bài, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn vọng lâu đằng xa.

Lý Đạo Huyền biết hắn đang nhìn cái gì, không khỏi mỉm cười, mở điện thoại của mình rồi luồn vào trong hộp, trôi nổi trên không vọng lâu, âm thanh lại vang lên: "Cô dạy em bài thể dục buổi sáng, một hai ba bốn hít thở hít thở hít thở, một tay đưa cao lên trời, hai tay dang ngang bờ vai..."

Bình Luận (0)
Comment