Động tác của bọn trẻ ngày hôm nay đã bắt đầu khớp với trên hình rồi.
Vẫy vẫy tay vung vung chân, sắc mặt đỏ bừng.
Vương tiên sinh ở bên cạnh nhìn bọn trẻ tập thể dục, không biết vì sao cũng bị lây nhiễm, nghĩ thầm: sức khoẻ của ta luôn không được tốt, thứ nhất là nhiều năm ăn uống thiếu thốn, thứ hai là khổ học từ bé, không thường xuyên vận động, tay trói gà không chặt.
Hiện tại ăn uống đầy đủ rồi, ta cũng nên vận động một chút.
Hay là, cùng bọn trẻ nhảy một đoạn?
Chân hắn lặng lẽ di chuyển, đứng ra phía sau bọn trẻ, như vậy sẽ không phải sợ bị bọn trẻ thấy khiến mình phải xấu hổ, tiếp theo vung tay lên, tay run run chân run run, hít thở sâu, học bọn trẻ ca hát nhảy múa, ta cũng sẽ không già nữa...
Âm thanh bài tập thể dục buổi sáng rất lớn, từ vọng lâu vang ra khắp thôn, các thôn dân lục tục thức dậy, một số người tiện thể cũng tập thể dục theo, dù sao thì đây là thần thao, là thiên tôn đem xuống, tập khẳng định sẽ không có hại gì.
Lý Đạo Huyền nhìn thấy cảnh này lại nghĩ tới thời học sinh của mình. Chờ đã, nghĩ tới thời học sinh, hình như lại nghĩ tới điểm gì khác.
Bữa sáng dinh dưỡng, mỗi đứa trẻ một hộp sữa.
Nhưng nó lại là thứ cực kỳ quan trọng, chiều cao bình quân cả một dân tộc chính là dựa vào mỗi ngày một hộp sữa không đáng chú ý này.
Chờ đã nào!
Người trong nước đa số là không hấp thụ được lát-tốt, uống sữa rất dễ đi ngoài. Người sức khoẻ không tốt, một khi tiêu chảy sẽ ra đi luôn. Người hiện đại cũng như vậy, chứ đừng nói tới người Minh Mạt chưa bao giờ được uống qua sữa.
Lý Đạo Huyền đi tới bên tủ tìm một bao bột sữa cừu, nhìn ngày sản xuất, hay lắm, cũng chưa hết thời hạn.
Trước tiên pha cho mình một ly to, thêm hai thìa đường, sau đó phân ra một thìa nhỏ từ trong cái ly lớn của mình, đổ nó vào trong nắp chai nước suối, lại từ từ đặt ở trước mặt Cao Nhất Diệp: "Cao Nhất Diệp, đây là sữa cừu, ngươi gọi Tam Thập Nhị tới sắp xếp, chia cho mọi người uống, mỗi người một ống trúc..."
Không quá lâu, hơn trăm người của thôn Cao Gia xuất hiện dưới vọng lâu, mỗi người cầm đủ loại chai lọ, xếp thành hàng thật dài để lấy sữa, hình ảnh rất giống như thời kỳ cải cách mở cửa, bách tính cả nước cầm phiếu sữa, xếp hàng ở cửa Cung Tiêu Xã để nhận sữa.
Gia phó của Tam Thập Nhị phụ trách phát sữa cho mọi người, cầm trên tay một ống trúc, thò vào trong "bồn sữa khổng lồ" do nắp chai nước suối hóa thân, lấy môi múc ra một ống trúc, lại đổ vào cái bình của Cao Tam Nương đưa vào.
Cao Tam Nương ôm lấy bình, uống một ngụm, lập tức híp mắt lại thưởng thức, bộ dáng có vẻ rất say sưa: "Ôi... sữa cừu... Từ nhỏ đã nghe nói qua cái này, nhưng chưa được uống, đây vẫn là lần đầu tiên được uống đồ tốt như thế."
Tam Thập Nhị cười mắng: "Nhận xong rồi thì đi ra, đừng cản trở phía sau."
Cao Tam Nương: "Ống trúc vừa nãy là của ta, ta còn muốn lấy cho con ta một ống nữa, nào nào, cho ta thêm một ống."
"Con bà chỉ tính nửa người thôi, nửa ống."
"Vậy sao được, vừa nãy Nhất Diệp cô nương cũng nói, mệnh lệnh của thiên tôn là mỗi người một ống, con ta tuy nhỏ, cũng coi như một người, không thể giảm một nửa."
Tam Thập Nhị cười to: "Cao Tam Nương bà ngon lắm, ngay cả một chữ cũng chưa học mà đã biết đối đáp rồi. Được, lại cho bà thêm một ống, kế tiếp..."
Dưới vọng lâu vọng lại những thanh âm vui sướng.
Đợi tất cả mọi người nhận xong rồi, hai nhân viên quản lý Cao Nhất Diệp và Tam Thập Nhị cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cao Nhất Diệp lại đứng im không động đậy.
Tam Thập Nhị thì ngồi xuống bậc thang dưới vọng lâu, cầm một ống trúc sửa uống ừng ực hết nửa ống, cười hề hề nói: "Không hổ là sữa cừu của tiên giới, mùi vị thanh hơn so với sữa cừu ở thế gian chúng ta nhiều, còn bỏ thêm đường nữa chứ. Chao ôi, thực sự là thứ tốt... Nếu như thứ này trở thành cống phẩm dâng lên cho đương kim thánh thượng, phỏng chừng thánh thượng cũng không chịu uống sữa nai nữa rồi... Hà hà... Tam Thập Nhị ta có tài đức gì, hiện tại ăn uống cái gì cũng được ngon hơn cả thánh thượng, ha ha ha ha."
Lý Đạo Huyền nhìn rất vui, đưa tay bốc một nắm bột sữa cừu rồi đặt ở trước mặt Tam Thập Nhị.
Một gò bột trắng đột nhiên xuất hiện khiến Tam Thập Nhị giật mình, song hắn lập tức đã kịp nhận ra: "À, thiên tôn lại thưởng chúng ta bột mì rồi."
"Không phải là bột mì."
Cao Nhất Diệp lên tiếng: "Thiên tôn nói, thứ này là sữa bột, đem nó pha vào nước, lại thêm chút đường, quấy lên, sẽ trở thành loại sữa cừu vừa rồi ngươi uống."
"Cái gì?" Tam Thập Nhị thảng thốt: "Còn có thần vật tiện lợi như vậy sao?"
Cao Nhất Diệp: "Thiên tôn mắng ngươi không kiến thức, loại đồ vật như sữa bột này từ thời Nguyên triều đã do người Mông Cổ phát minh ra rồi. Tam sư gia ngươi tự xưng kiến thức rộng rãi, nhưng ngay cả cái này cũng không biết?"
Tam Thập Nhị vội vàng vái một cái: "Chút học thức thô thiển ấy của tại hạ, ở trước mặt thiên tôn lão nhân gia quả thật chính là [đom đóm mà bì với ánh trăng]."
Cao Nhất Diệp: "Thiên tôn nói, giao cho ngươi số sữa bột này, sau này sáng sớm mỗi ngày pha thành sữa cừu, phát cho mỗi người trong thôn một ống."
Tam Thập Nhị: "Tuân lệnh!"
Đáp ứng xong, Tam Thập Nhị lại làm bộ mặt đau khổ: "À mà này... Nhất Diệp cô nương, ta có chuyện này muốn bẩm báo với thiên tôn."
Cao Nhất Diệp cười: "Chút tâm tư ấy của ngươi, thiên tôn nhìn thấu từ lâu rồi, có phải ngươi muốn nói, ngươi quá nhiều việc, một mình xử lý không xuể?"
Tam Thập Nhị gật mạnh đầu: "Thiên tôn quả nhiên không gì không biết, chút tâm tư ấy của tiểu nhân..."
Cao Nhất Diệp: "Thiên tôn nói, theo người của thôn Cao Gia càng ngày càng nhiều, việc cần làm cũng càng ngày càng nhiều, một mình ngươi khẳng định sẽ bận rộn đầu tắt mặt tối. Hắn giao cho ngươi bột mì, sữa bột, dầu, muối, đường, bạc, sau khi phân phối cho các thôn dân, phần còn dư có thể linh hoạt an bài, dùng để thuê một số bang nhàn."
Tam Thập Nhị mừng rỡ: "Như vậy... quá tốt rồi!"
Hắn đã từng làm ở quan phủ nên biết rõ một điểm, chỉ cần thiên tôn cho phép hắn thuê bang nhàn, thật ra chính là cho phép hắn thành lập một cái "nha môn của riêng mình", mà hắn chính là vị quan lớn nhất trong cái "nha môn" này, tựa như huyện lệnh trong huyện thành.
Tam Thập Nhị vỗ chân mừng húm: "Ha ha, ta muốn thuê người làm, ta đã nghĩ ra đầu tiên ta phải thuê người nào rồi."
Cao Nhất Diệp lấy làm hiếu kỳ: "Vấn đề tiếp theo không phải là thiên tôn hỏi ngươi, là ta hỏi. Người đầu tiên ngươi muốn thuê là ai? Vì sao lại cười đắc ý đến thế?"
Tam Thập Nhị: "Ta muốn thuê một sư gia."
Cao Nhất Diệp: "Phù!"
Lý Đạo Huyền: "Phù!"
Tam Thập Nhị không để ý đến vẻ mặt ngẩn tò te của Cao Nhất Diệp, chỉ vỗ bàn cười to: "Người đầu tiên ta muốn thuê là sư gia, ha ha ha ha, toàn bộ việc vụn vặt giao cho hắn làm hết, hắn mà làm khiến ta không hài lòng một chút xíu nào, ta sẽ đá vào đũng quần hắn, ha ha ha ha... ha ha ha ha..."
Cao Nhất Diệp và Lý Đạo Huyền đều câm nín.
Con người!
Vì sao luôn phải sống thành hình mẫu mà mình ghét chứ?
Đột nhiên Lý Đạo Huyền nhớ tới những lời khi mình tìm Thái Tâm Tử đặt riêng Khách Gia vi ốc: "Hiện tại tôi là bên A!"
A a a!
Ngã phịch xuống trước máy vi tính, lăn ra đất, lăn qua lăn lại, nhảy bật dậy, xấu hổ quá, xấu hổ quá...