Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 77 - Chương 77: Tam Phu Nhân Lập Công

Chương 77: Tam phu nhân lập công Chương 77: Tam phu nhân lập công

Sau khi Tam Thập Nhị đắc ý xong, liền bắt đầu làm chính sự.

Việc trong thôn còn rất nhiều, có thể nói bách phế đãi hưng.

Lý Đạo Huyền thò tay vào đẩy ra bộ mô hình bao vây lấy "tội phạm bị cải tạo", hơn trăm người bên trong liền nhút nhát bước ra.

Họ còn chưa rõ lắm thôn Cao Gia có "thần linh" đang che chở, hoàn toàn chưa rõ ràng bức tường vây cao lớn đó là làm sao thoáng cái vây lại, làm sao lại tự động mở ra một lỗ hổng để thả họ ra.

Nói chung, kinh sợ là được rồi.

Tam Thập Nhị đứng đến trước mặt họ, lớn tiếng nói: "Các ngươi là những tội phạm đang bị cải tạo, nghe rõ hết cho ta, bắt đầu từ ngày hôm nay, các ngươi phải dùng lao động để trả lại tội ác mình đã gây ra..."

Trong lòng đám tội phạm đều nghĩ: cũng chỉ là muốn làm việc thôi chứ gì? Tối hôm qua đánh trận cả đêm, lại không được ngủ ngon, bụng đói chịu không được, bây giờ còn phải làm việc, xem ra ngày hôm nay bị dằn vặt đến thảm rồi.

Vừa mới nghĩ tới đây, liền nghe được Tam Thập Nhị lớn tiếng nói: "Công việc đầu tiên của các ngươi chính là đi nấu cơm, người của thôn Cao Gia ta không có thời gian để hầu hạ các ngươi ăn cơm, cho nên các ngươi chỉ có thể tự nấu cho mình."

Đám tội phạm nghe vậy liền ngớ người.

Công việc đầu tiên là nấu cơm cho mình ăn?

Này nghe qua không giống như lao động cải tạo, ngược lại phát thưởng thì đúng hơn.

Bà nội cha, đang hạn hán mà, ngươi có thể cho chúng ta ăn cơm no, bảo ta gọi ngươi cha ruột cũng được, ngươi lại gọi đây là "lao động sửa đổi tội nghiệt của mình"?

Chẳng mấy chốc, các thôn dân Cao gia đã cho họ mượn nồi niêu bát đũa. Bản thân họ chia nhau, người lên sường núi lấy củi khô, người tới hồ gánh nước, người bắc nồi bắt đầu nấu nước.

Gia phó của Tam Thập Nhị thì đang đẩy tới một hạt gạo to tướng, hạt gạo này nặng hơn trăm cân, hắn đẩy hạt gạo tới trước mặt những người này: "Đây là cơm của các ngươi, tự chia đi."

Đám tội phạm nhìn thấy hạt gạo này liền ngẩn người.

"Đây... đây là... thứ gì?"

"Là gạo sao?"

"Gạo to to quá."

"Sao lại to đến thế nhỉ?"

Gia phó cười mắng: "Lũ đầu đất không kiến thức, đây là gạo thần của thiên tôn ban thưởng, một hạt đủ cho trăm người các ngươi ăn rồi, còn không cảm tạ thiên tôn."

Đám tội phạm cũng không biết ai là thiên tôn, cũng mặc kệ, được cho cơm ăn là cả đám mồm năm miệng mười nói cảm tạ, sau đó mượn đục và búa đập vỡ gạo ra thành từng mảnh nhỏ, bỏ vào trong nồi mấy mảnh nấu thành cháo, sau đó mỗi người ăn hai bát đầy.

Ăn no rồi, tinh thần cũng đầy đủ.

Thời gian đi theo Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo ăn còn không đủ no, mặc dù có quan lương cướp được, nhưng họ không dám ăn thoải mái, bởi vì phải chuẩn bị để trốn trong núi thời gian dài tránh né quan binh, số quan lương đó nhất định phải tiết kiệm.

Mỗi một bữa, họ chỉ có thể ăn chưa tới lửng dạ.

Một bữa này đúng là rất lâu rồi chưa được ăn.

Ăn no, sức lực đã có.

Có người trong bụng nhịn không được nghĩ tới chuyện bỏ trốn, hiện tại có sức lực rồi, nếu vung chân mà chạy, nói không chừng có thể chạy thoát được. Nhưng sờ vào cái bụng mới ăn no, họ lại bắt đầu do dự.

Sau khi trốn rồi, ở đâu mới có thể được ăn no?

Bỏ đi, vẫn là ngoan ngoãn lao động cải tạo.

Thu dọn nồi niêu bát đĩa rồi, đám tội phạm lên sườn núi chặt cây đốn củi làm cửa sổ cho tất cả gian nhà trong Cao gia vi ốc. Đây cũng không phải là một việc nhỏ, hơn hai trăm gian phòng mà, chỉ cánh cửa cũng phải làm hơn hai trăm tấm, cửa sổ càng nhiều hơn, khiến họ bận bịu luôn tay luôn chân.

Mà các thôn dân Cao gia thì có một đám tội phạm giúp mình làm cửa sổ "miễn phí", họ lại có thời gian rảnh không ít, các nữ nhân tiếp tục tăng cường dệt vải bông, các nam nhân thì người nên rèn mảnh giáp thì rèn mảnh giáp, người nên làm gốm thì làm bình gốm, người nên làm điêu khắc thì điêu khắc...

Đã có kinh nghiệm hai lần liên tục tặc nhân đánh thôn Cao Gia, hiện tại họ cũng nhận thức được lười biếng là không thể, muốn bảo vệ tốt bản thân thì phải mau chóng làm cho mỗi nam nhân trong thôn một bộ giáp. Đây chính là việc cấp bách.

Trong ngoài thôn đều diễn ra cảnh tượng khí thế ngất trời.

Giữa trưa, ánh nắng gay gắt như muốn thiêu cháy mọi vật.

Lý Đạo Huyền bưng một bát bún thịt sợi dưa chua, ngồi ăn bên cạnh hộp tạo cảnh.

Hiện tại không chỉ trong thôn náo nhiệt, sườn núi phía bắc cũng rất tưng bừng, đám tội phạm chặt cây đốn củi làm cửa sổ triển khai ở trên sườn núi, khắp nơi đều trong bầu không khí sục sôi ngất trời.

Lý Đạo Huyền không ngừng ấn vào bốn cái nút "Đông nam tây bắc" ở bên hông hộp điều chỉnh tầm nhìn, xem tình cảnh các người tí hon bận rộn, để cho camera lắp ở bên ngoài có thể thu được càng nhiều hình ảnh thú vị hơn.

Sau khi nhấn nút Bắc vài cái, đột nhiên cảm thấy có chút không bình thường.

Ơ?

Biên giới tầm nhìn là ở tảng đá này, vừa nãy còn chưa thấy, hiện tại đột nhiên xuất hiện rồi.

Sửng sốt hết 0 giờ 1 giây, y mới chợt nhận ra: Tầm nhìn lại mở rộng rồi.

Trước tiên nhìn trị số bên ngoài hộp, vẫn là 330 không thay đổi, lại mở ra video mới quay vị trí sườn núi 10 phút trước để đối chiếu.

Tầm nhìn của hộp lại mở rộng ra phía ngoài khoảng chừng 10 mét. 10 mét cũng không nhiều, thậm chí rất khó phát hiện, nhưng đã khiến y có thể thấy được một tảng đá to.

Lại ấn vào đông nam tây bắc, quả nhiên, tầm nhìn của mỗi phương hướng đều mở rộng 10 mét.

10 mét có thể là mở ra quá nhỏ, cho nên phía sau 330 chỉ thêm con số lẻ, bị cái hộp làm tròn bốn bỏ năm lên nên không hiển thị.

Mở rộng lúc nào nhỉ?

Không biết!

Nhưng vì sao mở rộng thì cũng không khó đoán được.

Lý Đạo Huyền thầm nghĩ trong bụng: "Xem ra, trong thời gian 10 phút vừa rồi kia, Tam phu nhân tại huyện Trừng Thành đã có tiến triển rồi."

Cùng lúc đó, huyện Trừng Thành, miếu Thành Hoàng, Thiên điện.

Tam phu nhân trong trang phục đạo bào màu xanh, đầu tết đạo kế, phối hợp với khuôn mặt hơi đầy đặn của nàng, khi khoanh chân ngồi trên bồ đoàn thoạt nhìn có chút giống như một cư sĩ hiền lành.

Thiếp thân nha hoàn của nàng cầm trên tay một bình thuốc, đứng phía sau nàng cách một bước, rất giống đồng tử hộ pháp của nàng.

Một nam tử y phục trên người đầy mụn vá đang quỳ gối trước mặt Tam phu nhân, liều mạng dập đầu: "Đa tạ thiên tôn, đa tạ thiên tôn, con trai của tiểu nhân sau khi dùng thần dược của thiên tôn cho, rất nhanh đã hạ sốt, cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ của nó, đa tạ thiên tôn."

Tam phu nhân nở một nụ cười hiền từ: "Giữ được là tốt rồi, nếu thiên tôn biết được, nhất định cũng rất vui mừng, ngươi cũng biết, sau này phải làm thế nào rồi chứ?"

Nam tử đó dập mạnh đầu: "Tiểu nhân không dám quên lời thiên tôn dạy bảo, sau này nhất định một lòng hướng thiện, tận sức của mình đi giúp đỡ những người khác."

"Rất tốt, ngươi đi đi!" Tam phu nhân phất phất tay.

Nam tử kia thiên ân vạn tạ đi ra, đi tới cửa miếu Thành Hoàng vừa lúc gặp được một lão phụ nhân đang ôm một tiểu cô nương gào khóc ở cửa miếu.

Nam tử lấy làm hiếu kỳ mà hỏi: "Vì sao lão nhân gia lại khóc?"

Lão phụ nhân khóc lớn nói: "Cháu gái ta bị tiêu chảy, đã kéo dài mấy ngày rồi không cải thiện, nhìn thấy nó càng ngày càng gầy, nhà ta nghèo, không đến đại phu được, không mua nổi thuốc, không cứu được cháu gái, đành phải đến miếu Thành Hoàng cầu thần tiên cứu nó một mạng."

Nam tử làm bộ mặt nghiêm túc: "Lão nhân gia, bà còn không biết sao? Thiên điện miếu Thành Hoàng này, có một vị cư sĩ phụng pháp chỉ của Đạo Huyền Thiên Tôn, cứu vớt khổ nạn thế gian, không lấy một xu. Những người nghèo không có tiền xem bệnh như bà nên đến Thiên điện tìm vị cư sĩ kia đi, cầu thần dược Đạo Huyền Thiên Tôn ban thưởng, cháu gái của bà có lẽ còn có một cơ hội sống."

Lão phụ nhân mừng rỡ: "Cư sĩ ở toà Thiên điện nào? Mắt ta nhìn không rõ lắm, sợ không tìm thấy."

Nam tử: "Mà thôi, ta đã thề là một lòng hướng thiện, người tốt phải làm tới cùng, để ta dẫn bà qua đó..."

Bình Luận (0)
Comment