Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 78 - Chương 78: Chỉ Có Ta Không Được

Chương 78: Chỉ có ta không được Chương 78: Chỉ có ta không được

Vừa qua buổi trưa, nhóm Bạch Diên, Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu đã trở về.

Trở về cùng với họ còn có Vương Nhị bị thương, gần trăm thôn dân thôn Vương Gia bị thương, cùng với 50 tên thủ hạ của Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu.

Lý Đạo Huyền cầm kính lúp nhìn từng người từng người, đương nhiên nhìn người tí hon nhà mình trước, y là một thiên tôn rất bao che khuyết điểm.

Rất tốt, người tí hon nhà mình không ai bị thương, chỉ là trông có vẻ mệt mỏi và đói bụng. Dù sao nửa đêm hôm qua đã đi ra leo núi, buổi trưa hôm nay mới về, suốt buổi bôn ba sơn đạo lại thêm chiến đấu, không mệt mới là lạ.

Về phần những người tí hon bên ngoài...

Xem ra Vương Nhị bị thương khá nặng, cả người là máu, bất tỉnh nhân sự nằm trên cáng, các thôn dân của thôn Vương Gia ít hoặc nhiều cũng bị thương, tinh thần uể oải, mà thủ hạ của Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu thì không một ai bị thương.

Lập tức Lý Đạo Huyền hiểu ngay, tối hôm qua không phát sinh chiến đấu, xem ra Bạch Diên dẫn người của thôn Cao Gia vừa đến nơi, thủ hạ của Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu liền đầu hàng rồi.

Nguyên nhân cũng không khó đoán, chỉ cần Bạch Diên nói ra tin Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo đã chết thì cũng đủ phá huỷ ý chí chiến đấu của những người này.

Nhìn thấy đoàn người Bạch Diên trở về, người của thôn Cao Gia lập tức đi ra nghênh đón, Tam Thập Nhị chạy ở đầu tiên.

Mấy người tí hon bàn tán một phen, sau đó áp giải 50 tên tù binh mới áp giải về đến chỗ tội phạm cải tạo, để chúng cùng lao động với hơn trăm người bắt được tối hôm qua.

Về phần Vương Nhị và dân thôn Vương Gia thì được mời vào trong Cao Gia bảo, tạm thời thu xếp trong một giếng trời lớn.

Tam Thập Nhị từng được Vương Nhị hỗ trợ hố tống nên hiện tại rất lo lắng cho thương thế của hắn, ngồi xổm bên cáng không ngừng hỏi: "Vương hảo hán thế nào rồi?"

"Người này bị thương rất nặng." Bạch Diên dang hai tay: "Nhưng mà trong quân tử lục nghệ không có môn y, cho nên tại hạ cũng bất lực."

Tam Thập Nhị: "Có bị thương đến nội tạng không? Cái này chắc ngươi có thể nhìn ra được chứ?"

Bạch Diên chắp hai tay sau đít, đưa lưng về Tam Thập Nhị, giọng dông dài: "Tại hạ chỉ là một quân tử, vẫn còn nhiều chỗ chưa đủ."

Tam Thập Nhị phát điên: "Ngươi có thể nói thẳng là ngươi không biết được không?"

Bạch Diên không nói gì, nghếch mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, ánh mắt xa xăm.

Ồn ào một hồi, thương thế của Vương Nhị không ngờ ai cũng không xem được.

Lý Đạo Huyền cầm kính lúp cũng không có cách nào xem được, tất cả mọi người chỉ có thể lo lắng suông.

Bất ngờ là bản thân Vương Nhị đã tự mở mắt, nhìn vài người bên cạnh với ánh mắt cảm kích, giọng yếu ớt nói: "Không có việc gì, mệnh ta cứng, không chết được... Có cái gì như tàn hương thoa vào vết thương của ta là xong thôi, bản thân ta không... không chịu được thì chết thôi..."

"Không có tàn hương... Nhọ nồi thì có..." Cao Sơ Ngũ vừa mới mở miệng, Cao Nhất Diệp đã cắt ngang lời hắn: "Đừng nói bậy, im lặng, thiên tôn nói đây."

Nàng lắng tai nghe lời nói của Lý Đạo Huyền, sau đó giơ hai tay lên cao: "Đa tạ thiên tôn ban thuốc."

Lúc này Lý Đạo Huyền đã tìm trong hộp thuốc nhà mình, lấy ra một lọ thuốc bột thoa vết thương "Vân Nam Bạch Dược", dùng ngón út móc một tí thuốc bột trên đầu ngón tay, sau đó luồn tay vào trong hộp, đặt xuống trước mặt Cao Nhất Diệp.

Những người khác không nhìn thấy tay của y, cũng chỉ thấy được một đống viên cầu nhỏ màu trắng đang bay xuống.

Cao Nhất Diệp vươn hai tay, cung kính lấy xuống viên thuốc bột màu trắng trên đầu ngón tay Lý Đạo Huyền.

Bàn tay nho nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay khổng lồ của Lý Đạo Huyền.

Trong lòng nàng lại mơ hồ có một chút hưng phấn: Ta chạm vào tay thiên tôn rồi!

Run rẩy thu bàn tay về, đặt một đống viên cầu trắng lên trên bàn: "Thiên tôn có lệnh, mọi người đem số viên cầu này nghiền nát thành bột, rồi bôi lên vết thương của mọi người, nếu mệnh chưa tuyệt, không bao lâu là có thể cầm máu sinh cơ, nếu mệnh số đã hết, những thần dược này cũng không cứu được."

Bạch Diên và Tam Thập Nhị vội vàng ôm quyền: "Cẩn tuân pháp chỉ của thiên tôn."

Vương Nhị mê man, không hiểu họ đang làm cái gì, nhưng người dân thôn Vương Gia khác chỉ bị thương nhẹ thì nhìn thấy Cao Nhất Diệp giơ tay lên, trên bầu trời liền có viên thuốc trắng hạ xuống, ai cũng giật mình.

Bạch Miêu là người đầu tiên động thủ, đem viên thuốc nghiền nát thành bột phấn màu trắng, sau đó mọi người cùng nhau động thủ, đem thuốc bột này thoa lên vết thương của Vương Nhị và các thôn dân bị thương.

Hiệu quả của Vân Nam Bạch Dược cũng không phải khoác lác, món Kim Sang dược này là từ nam chí bắc cổ kim bài danh đệ nhất, vừa rắc lên vết thương, lập tức cầm máu.

Các thôn dân thôn Vương Gia nhỏ giọng nghị luận: "Đây là thuốc gì lợi hại thế nhỉ?"

"Nghe Cao cô nương nói, đây hình như là thuốc tiên."

"Vừa rồi từ trên trời hạ xuống đấy."

"Bọn họ đang nói là thuốc của thiên tôn ban cho... Thiên tôn là cái gì?"

"Hình như gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn."

"Chưa nghe nói qua thần tiên này a, ta thì có nghe nói qua Quan Âm Bồ Tát và Nguyên Thủy Thiên Tôn..."

Các người tí hon nghị luận sôi nổi, Vương Nhị đột nhiên tỉnh lại: "Ôi? Ta đang ở trong... thôn Cao Gia rồi?"

Tam Thập Nhị: "Đúng vậy, Vương hảo hán, chúng ta đưa ngươi đến thôn Cao Gia rồi, ngươi ở chỗ này dưỡng thương đi."

"Không... không được... không thể dưỡng thương ở đây..."

Vương Nhị vội vàng giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng hắn bị thương rất nặng, không nhấc nổi người, lại ngã phịch một cái nằm trên cáng.

Hắn đành phải chuyển sang nói với các thôn dân Vương gia bên cạnh: "Các ngươi bị thương không nặng phải không? Khiêng ta, chúng ta đi ngay."

Các thôn dân Vương Gia hoảng hốt: "Đại ca, thương thế hiện tại của ngươi... không thể đi lung tung được."

Tam Thập Nhị cũng nói: "Vương hảo hán, đừng cậy mạnh."

Vương Nhị lắc đầu: "Ta là đại phản tặc giết quan, nếu bị người khác biết thôn Cao Gia che giấu ta, sẽ dẫn tới phiền phức cho mọi người, đại quân triều đình mà đến, mọi người sẽ chết không có chỗ chôn."

Mọi người đứng chết trân tại chỗ.

Cao Sơ Ngũ ngu ngơ gãi đầu: "Bạch lão gia nói rồi, triều đình không quản nữa, để phản tặc 'cướp đến mùa xuân... ' phía sau là cái gì nhỉ? Dù sao thì nói là mặc kệ rồi, mùa xuân sang năm ngươi lại là lương dân rồi."

Mọi người đồng thời quay sang lườm Cao Sơ Ngũ, trong bụng mắng thầm: người đã khờ, còn nói ngu.

Vương Nhị lắc đầu: "Những người khác mùa xuân sang năm có thể khôi phục lương dân, chỉ có ta không được."

Cao Sơ Ngũ lấy làm lạ: "Sao ngươi không được? Đều là cha mẹ sinh, hai con mắt một cái miệng, hai cánh tay hai cái chân."

Vương Nhị: "Ta là đầu mục, là ta cổ động thôn dân giết huyện lệnh, tạo thành hỗn loạn khắp huyện Trừng Thành, phản tặc chạy loạn khắp nơi bên ngoài đều là học ta, triều đình sẽ không bỏ qua cho ta."

Cao Sơ Ngũ ngu ngơ gãi đầu, gãi một hồi mới hiểu ra: "Chao ôi! Thì ra làm thủ lĩnh thì có tác hại như vậy?"

Hắn nhếch môi cười: "Vậy chuyện thôn chúng ta tự tạo áo giáp, nếu như sau này điều tra, chúng ta đều có thể chuyện cũ bỏ qua, chỉ có Tam sư gia chạy không thoát phải không?"

Mọi người: "Phù!"

Khuôn mặt Tam Thập Nhị trong nháy mắt đỏ như gan heo: "Đồ ngu xuẩn nhà ngươi, mau im miệng!"

Bình Luận (0)
Comment