Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 79 - Chương 79: Ta Là Một Người Yếu Đuối

Chương 79: Ta là một người yếu đuối Chương 79: Ta là một người yếu đuối

Bạch Diên cũng không phải người của thôn Cao Gia, chuyện về Vương Nhị hắn cũng không muốn dính dáng vào quá nhiều, nói đến cùng hắn vẫn muốn phân rõ giới hạn với phản tặc. Nhân cơ hội Cao Sơ Ngũ nói đùa, hắn mới kéo tay Cao Sơ Ngũ lôi ra ngoài giếng trời, còn mình cũng chuồn ra ngoài theo, không hỏi việc ở đây nữa.

Vương Nhị: "Lại đa tạ thôn Cao Gia tương trợ một lần nữa, Vương Nhị ta thiếu nợ các ngươi quá nhiều, càng như vậy, càng không thể liên lụy các ngươi, các huynh đệ... khiêng ta đi..."

Câu nói cuối cùng chính là nói với người của thôn Vương Gia.

Tam Thập Nhị đi tới bên cạnh Cao Nhất Diệp, đè thấp giọng nói: "Nếu thiên tôn sẵn lòng bảo vệ Vương Nhị, vậy cho dù hắn ở trong thôn chúng ta cũng sẽ không có vấn đề gì, triều đình có lợi hại còn có thể so với thần tiên được sao. Cũng không biết thiên tôn nghĩ thế nào? Chúng ta có nên nói ra giữ lại Vương Nhị hay không?"

Cao Nhất Diệp lắc đầu: "Tạm thời thiên tôn không hạ pháp chỉ."

Lý Đạo Huyền đang suy nghĩ một vấn đề càng sâu hơn, đó chính là vấn đề "chuyện này ta tới làm chủ, hay là giao cho các người tí hon làm chủ".

Trong cảm nhận của mọi người thôn Cao Gia, những lời y nói là không thể dao động, chỉ cần lên tiếng, các thôn dân tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh, tất cả đều theo chỉ thị của y.

Trước đây y cũng không khách khí một chút nào, đủ mọi sự việc y đều đưa ra chỉ đạo, hy vọng họ có thể tránh phải đi đường vòng.

Nhưng mà, chuyện của Vương Nhị lại khác hoàn toàn.

Thôn Cao Gia đã cứu mạng của Vương Nhị, nhưng y không thấy Vương Nhị thoải mái bao nhiêu, trái lại vẻ mặt Vương Nhị luôn lo lắng, trông rất vội vã muốn đi, rất sợ liên lụy thôn Cao Gia.

Đối với vị anh hùng hảo hán này, tính mệnh của bản thân dường như cũng không quan trọng, hắn có lòng kiên trì còn quan trọng hơn cả tính mệnh.

Điều hắn muốn không phải là được người bảo vệ trong lòng bàn tay, mà là muốn đứng ra, bảo vệ người khác trong lòng bàn tay.

Hắn cần một sân khấu càng rộng lớn hơn, đi làm càng nhiều việc nghĩa hơn, tuyệt đối không phải trốn ở trong thôn Cao Gia dựa vào mình bảo vệ là có thể thực hiện.

Lý Đạo Huyền tự nghĩ mình có tri thức và ánh mắt nhiều hơn mấy trăm năm so với người trong hộp, nhưng y cũng không cảm thấy mình có tư cách đi quyết định nhân sinh của người khác.

Tam Thập Nhị trong hộp còn đang do dự: "Nhất Diệp cô nương, có thể... hỏi thiên tôn hay không?"

Tuy nhiên những lời này vừa ra khỏi miệng, hắn đã lập tức tát cho mình một cái: "Ngu xuẩn! Những chuyện vớ vẩn của nhân gian giới chúng ta, sao lại có đạo lý đi hỏi lão nhân gia hắn được? Lão nhân gia hắn nguyện ý thi tiên pháp bảo vệ phương thổ địa này đã là khai ân lắm rồi."

Hắn bắt đầu do dự, đi tới đi lui, muốn hỏi ý kiến của Bạch Diên, mới phát hiện sau khi Bạch Diên kéo Cao Sơ Ngũ ra ngoài rồi không thấy trở về nữa, chắc muốn trốn tránh.

Chính vào lúc này, Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Nhất Diệp, ngươi nói cho Vương Nhị, nếu như hắn chịu ở lại, ta sẽ bảo vệ hắn chu toàn. Nhưng nếu như hắn không muốn ở lại, ta tôn trọng quyết định của hắn đối với nhân sinh của mình."

Cao Nhất Diệp tinh thần chấn động, vội vàng điều chỉnh tốt tư thái, nghiêm túc nói: "Vương hảo hán, thiên tôn lên tiếng rồi..."

Vương Nhị an tĩnh nghe xong Cao Nhất Diệp kể lại, vẻ mặt cổ quái, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tại vị trí cao hơn 60 trượng có thể thấy một đám mây, nhưng hắn không nhìn thấy có cái gì khác ở đó: "Thiên tôn? Là..."

Tam Thập Nhị nói: "Đạo Huyền Thiên Tôn, là thần tiên che chở nơi đây, trước đây tất cả đồ vật ngươi lấy được từ chỗ chúng ta, đều là thiên tôn ban tặng."

Vương Nhị ngẩn người, muốn hành lễ, nhưng thân thể không cho phép, đành phải giơ hai tay lên, quay về bầu trời vái một cái: "Đa tạ hảo ý của thiên tôn... nhưng... vẫn là... để cho ta đi đi."

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: quả nhiên!

Tam Thập Nhị có vẻ buồn lắm: "Ngươi không phải là người xấu, ngươi giết quan tạo phản cũng bởi vì quan phủ cướp lúa giống, chuyện xảy ra có nguyên nhân... người như ngươi là có tư cách an cư lạc nghiệp... Vì sao không chịu tiếp nhận hảo ý của thiên tôn?"

Vương Nhị nở nụ cười cay đắng: "Nhưng thủ hạ của ta giết người phóng hỏa, ngay cả đàn bà và trẻ nhỏ cũng không buông tha, còn chạy tới đánh thôn Cao Gia, ngay cả ta cũng muốn giết, ta có mặt mũi nào ở trước mặt các ngươi tự xưng người tốt? Ta xứng đáng ở trong thôn Cao Gia được hưởng thiên tôn che chở sao?"

Nói xong những lời này, mọi người đều đồng thời im lặng.

Tam Thập Nhị: "Thiên hạ này xảy ra vấn đề... Triều đình có chuyện, phản tặc cũng có chuyện, nhưng vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Ta không hiểu... ta thật sự là [tài sơ học thiển]."

Vương Nhị: "Tam sư gia muốn giúp Vương Nhị, khiến Vương Nhị ta rất là cảm kích." Hắn quay đầu, quát lên với người thôn Vương Gia: "Còn chờ cái gì? Khiêng ta lên đi. Chúng ta ở trong thôn Cao Gia càng lâu, càng dễ rước lấy phiền phức cho thôn Cao Gia."

Mọi người của thôn Vương Gia rụt rè ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó xách cáng lên, mọi người hành một đại lễ với Tam Thập Nhị và Cao Nhất Diệp rồi đi ra ngoài.

Lý Đạo Huyền không ngăn cản.

Tam Thập Nhị tự nhiên cũng không ngăn cản nữa.

Một đường đi ra ngoài, thôn dân của thôn Cao Gia đều không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn. Cao Sơ Ngũ tiến lên nửa bước, lại bị thôn trưởng lôi trở về.

Lý Đạo Huyền thấy phản ứng của các thôn dân cũng đã hiểu, phần lớn thôn dân đều không hy vọng Vương Nhị ở lại. Họ chung quy là lương dân, lúc trước Vương Nhị khởi sự đã từng tới mời các thôn dân của thôn Vương Gia, thôn Chủng Gia, thôn Trịnh Gia gia nhập, nhưng những người này cũng không gia nhập, sau đó mới có thể bị Tam Thập Nhị "lừa gạt" đi tới thôn Cao Gia.

Bắt đầu từ ngày đó, thân thể và linh hồn của họ đều đã chia đôi đường đi với Vương Nhị.

Có câu nói trong phim [Vô Danh] có lẽ thích hợp với những thôn dân này: "Ta là một người yếu đuối, không thể thích ứng với thời đại nhiều biến động này."

Thật ra yếu đuối không phải là cái tội, chỉ cần không thông đồng với địch bán nước, yếu đuối thì có ngại gì?

Lý Đạo Huyền cho phép người tí hon của mình yếu đuối! Bởi vì chính y ở trong hiện thực cũng không tính là một anh hùng.

Vương Nhị cuối cùng vẫn đi ra khỏi Cao Gia bảo, đi qua sườn núi phía bắc, trên sườn núi những "tội phạm đang bị cải tạo" đang chặt cây, họ dừng lại công việc trong tay, nhìn Vương Nhị với ánh mắt xấu hổ.

Nhưng Vương Nhị không trách cứ họ một câu nào, chỉ dẫn theo người của thôn Vương Gia biến mất ở trong sơn lâm.

"Sau khi họ rời khỏi, có cái gì ăn không?" Cao Nhất Diệp nhịn không được lo lắng hỏi một câu.

"Có!" Bạch Diên thoắt một cái đã xuất hiện: "Khi chúng ta tới cứu hắn, thấy trong sơn động đó còn có vài xe lương, thủ hạ của Vương Nhị đã giảm hơn một nửa, số lương thực đó cũng đủ cho họ ở trong núi ăn hơn nửa năm."

Lúc này Cao Nhất Diệp mới yên lòng.

Lý Đạo Huyền nhìn đến đây cũng cảm thấy không có gì để xem nữa rồi, mới duỗi người rồi đứng lên, cứ nhìn chằm chằm vào hộp thời gian dài cũng rất mệt, thỉnh thoảng cũng phải hoạt động gân cốt một chút, hay là, mình cũng làm một bài tập thể dục buổi sáng?

Đang nghĩ tới đây thì chuông điện thoại vang lên: "Xin chào tiên sinh, tôi bên chuyển phát nhanh SF, ngài có một gói hàng đã đưa đến nhà rồi."

"A?" Lúc này Lý Đạo Huyền mới nhớ tới, sáng sớm nay có một quản lý phòng bán hàng của công ty Trách nhiệm hữu hạn đồ chơi Ninh Dương gọi điện thoại cho mình, nói muốn gửi cho mình hàng mẫu đồ chơi để mình dùng quay video.

Chỉ là hôm nay trong hộp nhiều chuyện, xem vui quá nên đã quên chuyện này.

"Được, anh đưa lên cửa đi, tôi đang ở nhà."

Bình Luận (0)
Comment