Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 721 - Chương 721: Nhân Vật Này Thích Hợp Ngươi

Chương 721: Nhân vật này thích hợp ngươi Chương 721: Nhân vật này thích hợp ngươiChương 721: Nhân vật này thích hợp ngươi

Lúc này Thiên Tôn test-03 đang đứng bên trong "Văn phòng Minh Tỉnh thế giới phồn hoa" của thành Bồ Châu, Lão Nam Phong đứng ở bên cạnh y, vẻ mặt cung kính đi cùng.

"Thiên Tôn, sao hôm nay rảnh rỗi lại tới Văn phòng Minh Tinh của mạt tướng để chơi thế này?" Lão Nam Phong thoắt cái ghé sát vào bên tai Lý Đạo Huyền, thấp giọng nói: "Có phải coi trọng nữ minh tỉnh nào không? Muốn cô ta đi bưng trà đưa nước, làm ấm giường cho Thiên Tôn? Nếu Thiên Tôn mở miệng, khẳng định họ đầu rất thích."

Lý Đạo Huyền tức giận nói: "Này, trong đầu nghĩ cái quỷ gì vậy? Ta là loại người này sao?"

Lão Nam Phong: "A, mạt tướng nói lðỡ, đương nhiên Thiên Tôn không phải là người như vậy."

Nói xong, hắn thầm nghĩ: bởi vì Thiên Tôn vốn không phải là người, là thần. Cho nên ta nói câu vừa rồi không tính là vuốt mông ngựa đâu nhỉ?

Lý Đạo Huyền: "Lần này ta tới, là muốn chọn 12 nữ diễn viên."

Trong nháy mắt Lão Nam Phong há to miệng.

Trong bụng thầm nghĩ: cách cục của ta vẫn quá nhỏ! Thì ra Thiên Tôn không phải muốn một nữ minh tinh, là muốn mười hai người, trời ạ! Cách cục của thần tiên quả nhiên khác với phàm nhân như ta, thận của thần tiên cũng không phải thận của phàm nhân như ta có thể sánh bằng.

Lý Đạo Huyền vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền biết tên này hiểu sai rồi, tức giận nói: "Lão Nam Phong, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt, vẫn tư tưởng cũ không thay đổi được, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tửu sắc tiền tài."

Lão Nam Phong hốt hoảng, vội vàng nói: "Ôi, mạt tướng sẽ thay đổi."

Lý Đạo Huyền: "Thôi bỏ đi, tửu sắc tiền tài mới có vẻ chân thực. Ài, cái loại thánh nhân đạo đức hoàn mỹ, vốn chính là khoác lác ra thôi."

Y lấy một bộ truyện tranh từ trong người ra, [Mộc Quế Anh truyện], [Thập nhị quả phụ chỉnh tây], đưa vào trong tay Lão Nam Phong: "Chọn mười hai nữ diễn viên, lại tìm vai diễn cho phù hợp, đem tình tiết của bộ truyện tranh này đóng thành phim. Sau đó, ta dự định phát cho mọi người xem."

"Ặc!" Lão Nam Phong ngẩn ra: "Phim là cái gì?"

"Phim, chính là dùng hình ảnh để kể chuyện." Lý Đạo Huyền cười nói: "Những tiên nữ ca múa †a dùng tiên cảnh nhát cho natfđi Yxem notfđi còn nhớ rõ chứ?"

Lão Nam Phong: "Đương nhiên nhớ kỹ, Thiên Tôn dùng tiên cảnh, giữ tiên nữ ca múa ở trong gương, ban cho mạt tướng, mạt tướng có thể xem đi xem lại nhiều lần."

Nói đến đây, Lão Nam Phong đột nhiên tỉnh ra: "Mạt tướng hiểu rồi. Ý của Thiên Tôn là, đóng kịch, sau đó cũng dùng tiên kính ghi lại, lại phát cho mọi người xem."

"Đúng rồi! Chính là ý này." Lý Đạo Huyền cười nói: "Tuy nhiên, loại hình thức hát kịch này, vết tích biểu diễn quá nặng, không đủ chân thực, cũng không đủ chấn động, sức cuốn hút đối với khán giả còn chưa đủ, cho nên ta muốn biến thành phim. Phải cố gắng diễn chân thực một chút, sức cuốn hút đối với khán giả cũng lớn hơn nữa, càng có thể biểu đạt ra lý niệm ta muốn nhắn nhủ cho khán giả."

Lão Nam Phong cũng không ngu, kết hợp với chuyện xảy ra gần đây, vừa nghĩ lập tức hiểu ngay: "Vấn đề trưng binh?"

Lý Đạo Huyền vỗ vai hắn: "Thông minh."

Vấn đề trưng binh đã thành một vấn đề lớn của thôn Cao Gia, nếu như không uốn nắn quan niệm sai lầm "trai tốt không làm lính, sắt tốt không làm đỉnh", sẽ khó mà làm được.

"Loại cố sự về nhân vật anh hùng Mộc Quế Anh, dùng người thật diễn xuất ra." Lý Đạo Huyền: "Thập nhị quả phụ chỉnh tây, bảo vệ quốc gia, cảm động lòng người, dựng lên hình tượng quân nhân thật là đẹp."

Lão Nam Phong: "Mạt tướng đã hiểu! Thiên Tôn cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho mạt tướng đi."

"Ngươi đi chuẩn bị, tập luyện, khi nào chính thức bắt đầu diễn, ta sẽ thu vào trong gương." Lý Đạo Huyền nói: "Chú ý, đây không phải hát kịch, cho nên trang điểm không thể làm như sân khấu kịch, phải hoá trang như biên quân chân chính. Khung cảnh chiến đấu cũng không phải khiêu vũ trên sân khấu, mà là phải đánh như trên chiến trường, mỗi một cảnh đều phải tận lực nhắn nhủ cho khán giả tình cảm chân thực."

Lão Nam Phong: "Mạt tướng hiểu rõ!"

Lý Đạo Huyền an bài xong, tìm một góc ngồi xuống, trước tiên không xen vào lung tung, xem Lão Nam Phong an bài thế nào.

Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm tới mười hai nữ minh tinh, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, từ đó tỉ mỉ chọn lựa một hồi. Nữ minh tỉnh Thái Lâm hắn thích nhất, đương nhiên được chọn đóng vai Mộc Quế Anh.

"Các vị cô nương, đây là kịch các cô phải diễn." Lão Nam Phong đưa xem cho kỹ, phải nhớ kỹ hết tình tiết."

Một đám nữ minh tỉnh lật xem hai lần, lập tức nở nụ cười: "Tình tiết trong sách này chúng tôi không cần xem nữa, đều có thể đọc làu làu rồi."

"Nhưng mà chúng tôi không biết hát kịch."

"Đúng vậy! Hát kịch hoàn toàn khác với cách hát chúng tôi học được trong thanh lâu."

"Đúng a, hai loại phong cách mà."

Lão Nam Phong: "Không phải là hát kịch, là phải diễn kịch, cố gắng đạt tới chân thực, đừng biểu diễn khoa trương như hát kịch. Cho nên, kế tiếp, các vị cô nương phải theo ta, học quyền cước, học thương pháp vài ngày."

Các nữ minh tỉnh: "Hả?"

Lần này thực sự là kinh ngạc!

Học quyền cước, còn phải học thương pháp?

Các nữ minh tỉnh tê dại cả người.

Thái Lâm cô nương được chọn diễn Mộc Quế Anh thì cảm giác áp lực quá lớn: "Ta... ta phải học đánh giỏi như Mộc Quế Anh sao? Thiếp thân làm không được."

Lý Đạo Huyền ở bên cạnh nhìn mà tức cười: "Ha ha ha, không cần đánh giỏi thật như vậy, chỉ cần học động tác múa cho đẹp là được, thật sự không được, còn có thể mời đóng thế mà."

Nghe y nói vậy, các cô nương mới phát hiện Thiên Tôn còn đang an vị ở bên cạnh.

Giờ thì đã hiểu, đây là nhiệm vụ của Thiên Tôn giao.

Các nữ minh tỉnh trong nháy mắt phấn chấn tinh thần: "Cẩn tuân pháp chỉ."

Một đám nữ minh tỉnh, bắt đầu khoa chân múa tay tập luyện.

Vừa lúc, Trần bách hộ từ bên ngoài đi vào.

Từ khi Lão Nam Phong thăng cấp thành thủ bị Bồ Châu, Trần bách hộ cũng thăng cấp theo thành Trần thiên hộ, quan chức trong triều đình lớn hơn một cấp, thế nhưng ai lại quan tâm chứ? Quan chức triều đình chả có tác dụng gì, quan có lớn cũng nợ ngươi quân lương, vẫn là chức vị của thôn Cao Gia càng hữu dụng hơn.

Hắn vừa đi vừa hát, bước vào văn phòng minh tỉnh: "Nam Phong ca..." Nam Phong đang đứng ở trên sân khấu, cùng đánh quyền với mười mấy nữ minh tỉnh.

Lão Nam Phong: "Nhìn này, một quyền này phải đánh như vậy!"

Các nữ minh tỉnh yếu ớt làm theo: "Nha!"

Trần thiên hộ hít một hơi lạnh: "Đang... đang làm cái gì vậy? Nam Phong ca, ngươi không phải có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng chứ, vì sao phải dạy họ đánh quyền?"

Lão Nam Phong lại vui mừng ra mặt, cười to: "Lão Trần, ngươi đã đến rồi, tới đúng lúc lắm, ha ha ha ha, ta đột nhiên có một nhiệm vụ vinh quang mà lại gian khổ muốn giao cho ngươi."

Trần thiên hộ cảm thấy bất an trong lòng.

Lão Nam Phong: "Đại tướng Liêu Quốc Tiêu Thiên Tá, vừa lúc thích hợp ngươi."

Trần thiên hộ: "Hả, cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment