Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 722 - Chương 722: Khổng Minh Đăng Thiên Tôn

Chương 722: Khổng Minh đăng Thiên Tôn Chương 722: Khổng Minh đăng Thiên TônChương 722: Khổng Minh đăng Thiên Tôn

Lý Đạo Huyền tươi cười nhìn "mười hai quả phụ Thiên Ba phủ" tập luyện một hồi.

Các cô nương chân yếu tay mềm quả thật có phần thiếu hụt sức lực, song vấn đề không lớn, đến lúc hậu kỳ edit thoáng xử lý một chút khung cảnh, mở rộng ưu điểm, lược bỏ khuyết điểm, cũng không phải không thể dùng.

Dù sao thì khán giả thời đại này yêu cầu đối với đóng phim chắc cũng không cao như khán giả hậu thế, có chút vấn đề nhỏ họ cũng có thể coi như diễn kịch, thông cảm được.

"Các ngươi tập luyện đi, đợi đến khi chính thức bắt đầu diễn, ta sẽ qua nữa."

Lý Đạo Huyền nói xong, chuyển đồng cảm về sợi bông Thiên Tôn trước ngực Thạch Kiên.

Đây chính là đội ngũ đang chiến tranh duy nhất trước mắt của thôn Cao Gia, y nhất định phải quan tâm nhiều hơn.

Vừa mới chuyển qua đây, liền cảm giác được bầu không khí bên này có chút không đúng.

Vẻ mặt Thạch Kiên thoạt nhìn có phần uể oải, vẻ mặt Trịnh Cẩu Tử bên cạnh hắn cũng rất ngưng trọng, tốc độ hành động của cả đội Thạch Kiên đều rất chậm, đang dè dặt tiến về phía trước.

Lý Đạo Huyền đưa mắt nhìn chung quanh, mới phát hiện đội Thạch Kiên đang đi trong một khe núi rất sâu, hai bên đều là sườn núi nghiêng trên 45 độ.

Trên sườn núi hai bên đều có tiểu đội thám báo của thôn Cao Gia, hai tiểu đội này thoạt nhìn đều có vẻ chật vật, có người còn có vết thương trên người, xem ra mới phát sinh chiến đấu cùng quân địch.

Vừa thấy người tí hon nhà mình có thương tích, Lý Đạo Huyền không thể bình tĩnh nữa.

Giống như thấy được con mèo mình nuôi bị con mèo nhà khác bắt nạt bị thương, tức giận không kiềm nổi: "Có người bị thương à!"

Thạch Kiên và Trịnh Cẩu Tử nghe được giọng nói của y, cả hai mừng rỡ: "A, tham kiến Thiên Tôn."

Lý Đạo Huyền: "Ở đây xảy ra chuyện gì?"

Thạch Kiên: "Khởi bẩm Thiên Tôn, nơi đây khe núi khắp nơi, địa thế đi chậm, tránh trúng mai phục. Nhưng tiểu đội thám báo đi ở phía trước, rất khó không bị quân địch đánh lén, cho nên..."

Lý Đạo Huyền hiểu ngay.

Đây thật sự là chuyện phiền toái!

Nơi đây không ở trong phạm vi tầm nhìn của y, không có cách nào bao quát từ trên bầu trời, cũng không có cách đưa người tí hon bay lên không trung để quan sát tình huống xung quanh.

Vậy dùng biện pháp gì để giúp các người tí hon trinh sát đây?

Trong đội ngũ cũng mang theo Thiên Tôn trinh sát cc-01, thế nhưng năng lực hành động của tiểu Thiên Tôn cũng không mạnh, đi một vài dặm đường cũng phải tốn nửa ngày, rất không thích hợp dùng trong hoàn cảnh này.

Dưới loại tình huống này muốn trợ giúp các người tí hon trinh sát thế nào đây?

Bóng đèn trên đầu Lý Đạo Huyền tách một tiếng sáng lên: "Các ngươi biết làm đèn Khổng Minh không?"

"Biết, chỉ là không tốt bằng thợ đèn thôi."

Có vài binh sĩ giơ tay lên.

Đèn Khổng Minh không phải là thứ có độ khó cao gì, các binh sĩ ít hoặc nhiều đều từng chơi, không ít người có cả kinh nghiệm tự chế.

Lý Đạo Huyền: "Rất tốt, làm một cái đèn Khổng Minh, bốn mặt đều vẽ hình của ta, sau đó buộc vào sợi tơ, thả nó bay lên trời, bay trên trên đỉnh đầu của các ngươi."

Các binh sĩ cũng không biết đây là muốn làm cái gì, thế nhưng nghe lệnh là được rồi.

Rất nhanh liền có người bắt tay vào việc.

Ở đây không có thanh tre, nhưng vấn đề không lớn, có binh sĩ mang theo cơm lam trên người, liền đem tước thành mấy nan tre, tước phải nhẹ nhàng hết sức.

Sau đó ráp thành một cái hình hộp chữ nhật, bốn mặt dán giấy lên.

Trên mặt giấy vẽ tượng thiên tôn lại là một vấn đề. ..

Nhưng lập tức có người móc từ trong túi áo ra một quyển [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], cắt hình Thiên Tôn vẽ trên truyện tranh ra rồi dán lên trên bốn mặt của đèn Khổng Minh.

Chẳng mấy chốc, đèn Khổng Minh đã làm xong. Đèn Khổng Minh từ từ bay lên, kéo một sợi bông thật dài, bay lên trời cao, một đầu sợi bông được Trịnh Cẩu Tử nắm trong tay, giống như đang chơi diều.

Tiếp theo, khuôn mặt Thiên Tôn dán trên bốn mặt giấy đèn Khổng Minh liền sống dậy, trừng mắt nhìn xuống mặt đất phía dưới...

Thiên Tôn trước ngực Thạch Kiên lên tiếng: "Phía trước bên phải 300 mét, nhìn đi, chính là cái khe nhỏ kia, phía sau tảng đá ở miệng khe có mười mấy tên vừa nhìn không phải người tốt gì đang núp, thịt chúng đi."

Thạch Kiên mừng rỡ, phất tay, thấp giọng hạ mệnh lệnh.

Hai thám báo cưỡi ngựa chạy về phía khe núi nhỏ đó.

Trong khe có 15 tên hãn phỉ đang trốn phía sau một tảng đá, chổng mông lên. Nhìn thấy thám báo chạy qua, 15 tên hãn phỉ thấp giọng cười: "Tới rồi! Thám báo của đội quan binh kia lại tới rồi, lần này là hai người."

"Mọi người chuẩn bị, hai người này dám đi vào khe, chúng ta trực tiếp lao ra kéo họ xuống ngựa, loạn đao chém chết, sau đó cướp lấy ngựa lại chui vào trong khe."

Bọn họ tính toán xong...

Hai thám báo kia cũng đã đến miệng khe.

Mười lăm hãn phỉ mài đao soàn soạt...

Hai thám báo đột nhiên đốt hai quả cầu màu đen, rồi vung tay, ném đến phía sau tảng đá.

Mười lăm hãn phỉ cùng ngẩn ra: "Thứ gì vậy?"

"Âm ầm!"

Hai tiếng nổ vang, mười lăm hãn phỉ đồng thời ngã gục.

Thiên Tôn trên đèn Khổng Minh "hừ" một tiếng.

Tiếp theo, sợi bông Thiên Tôn trươc ngực Thạch Kiên lên tiếng: "Phục binh ngã hết rồi, khe này an toàn... Chú ý khe núi phía trước bên trái 200 mét, có một đội phục binh bị sợ hãi, chúng đã nhảy ra khỏi bụi cỏ, đang xoay người chạy trốn, mau đuổi theo."

Thạch Kiên vội vàng vung roi ngựa tự mình đuổi theo. Trịnh Cẩu Tử cùng ba thám báo cũng vội vàng đuổi theo. Năm người đều có ngựa, chạy rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến khe núi ngoài 200 mét.

Nhìn vào trong khe, quả nhiên, bảy tám tên tặc khấu đang nhanh chân chạy như điên, chạy vào chỗ sâu trong khe núi.

Thạch Kiên, Trịnh Cẩu Tử và ba thám báo cùng nhau giơ hỏa súng lên. Mấy tên chạy phía sau trúng đạn, ngã gục xuống đất.

Các binh sĩ dân đoàn lập tức hoan hô: "Thiên Tôn tới rồi, đúng là khác biệt liền."

"Có Thiên Tôn phù hộ, chúng ta rốt cuộc không cần lo lắng nữa."

"Thiên Tôn uy vũ!"

Thật ra Lý Đạo Huyền cũng đang chơi rất vui, đồng cảm đến trên đèn Khổng Minh, cảm giác bay bổng giữa không trung bao quát mặt đất, nó khác hoàn toàn với cảm giác ở bên ngoài hộp bao quát bên trong hộp.

Độ tham dự khác nhau!

Ở bên ngoài hộp nhìn vào, độ tham dự luôn kém một chút.

Thế nhưng đồng cảm vào bên trong hộp, độ tham dự trực tiếp kéo đầy.

Tựa như dùng chuột chơi game, khác biệt với dùng mũ VR chơi game vậy.

Không thể so không thể so.

Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền đột nhiên phát hiện, có một khe núi thông về hướng tây bắc, sau khi kéo dài mấy km, nó tiến vào một sơn cốc nhỏ.

Trong cốc có một cánh quân, từ xa có thể thấy được một lá cờ chữ "Tiết", xem ra là tặc binh của đội Tiết Hồng Kỳ.

Lại theo sơn cốc tiếp tục nhìn về hướng tây bắc, xa xa còn có một cánh quân của quan binh.

Là đội vệ sở binh do tuần phủ Duyên Tuy Trần Kỳ Du suất lĩnh, đang đóng quân trong một ngồi chùa cách vài km về hướng tây bắc.

Sợi bông Thiên Tôn lên tiếng: "Đội Tiết Hồng Kỳ có ý định tập kích Trần Kỳ Du."

Thạch Kiên nghe vậy ơ một tiếng: "Chúng ta có cần cứu tên quan Trần Kỳ Du này không?"

Lý Đạo Huyền: "Cứu!"

Y đã sớm phái người đến phủ Duyên An hỏi thăm qua, Trần Kỳ Du này làm quan coi như thanh liêm, nhậm chức được nửa năm, một mặt chống hoạ lưu khấu, một mặt đào mỏ than, xây dựng thuỷ lợi, đã làm không ít chuyện cho lão bách tính, rất được người dân yêu mến.
Bình Luận (0)
Comment