Chương 723: Thạch thủ bị tới rồi
Chương 723: Thạch thủ bị tới rồiChương 723: Thạch thủ bị tới rồi
Tuần phủ Duyên Tuy Trần Kỳ Du đang nghỉ ngơi trong một ngôi chùa bỏ hoang gọi là Cốt Đô tự.
Mấy ngày trước, Trần Kỳ Du chọn hai nghìn vệ sở binh, cộng thêm gia đỉnh binh của riêng hắn, xuất binh cứu viện huyện thành Diên Trường.
Vốn là đi quan đạo, thế nhưng đang đi liền đụng phải nhóm lưu khấu nhỏ.
Thấy khấu đương nhiên muốn tiêu diệt!
Trần Kỳ Du khua quân đuổi theo, mọi chuyện mới hỏng bét.
Tặc quân dẫn tới dẫn lui, liền dẫn hắn vào vùng ngoại thành khe rãnh ngang dọc của huyện Diên Trường, tiếp theo, Trần Kỳ Du liền rơi vào tình cảnh phiền phức như dân đoàn thôn Cao Gia.
Không phái thám báo là không dám đi lung tung trong khu vực khe rãnh thế này.
Nhưng sau khi thám báo phái đi chưa hẳn về được.
Không ít thám báo ngay cả một câu cảnh báo chưa kịp phát ra thì đã bị tặc binh ám toán, chết ở trong khe núi.
Có thám báo thật vất vả bò lên trên được sườn núi, không ngờ từ đỉnh sườn núi có một đám lưu khấu chui ra, tiếp đó ném đá túi bụi xuống đầu thám báo, thám báo đáng thương liền chết thảm dưới sườn núi.
Trận này thật sự khó đánh!
Đừng nói Trần Kỳ Du khó đánh, quốc xã đảng tại hậu thế đụng phải đội du kích Thiểm Bắc ở chỗ này cũng bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Tại thời kì Khoa học Công nghệ không đủ phát triển, muốn khắc phục hoàn cảnh xấu của địa hình, đâu có dễ dàng?
Dưới trướng Trần Kỳ Du còn không phải tỉnh binh gì, chỉ là một đám vệ sở binh sĩ khí thấp, một khi đụng phải khó khăn như vậy, sĩ khí của toàn quân sẽ tan tác là hiển nhiên.
Toàn quân đều sinh ra tâm tình sợ chiến.
Không ít người hiện tại chỉ muốn mau chóng về phủ Duyên An, không muốn tiếp tục đi huyện Diên Trường nữa, mặc kệ huyện Diên Trường sống hay chết.
"Tuần phủ đại nhân, không bằng chúng ta rút về phủ Duyên An đi: "Tham tướng La Hi lên tiếng: "Huyện thành Diên Trường kia chỉ bằng chúng ta là không cứu nổi đâu " Trần Kỳ Du tức: "Nói bậy, chỉ cần chúng ta có thể lui đến bên quan đạo, lại dọc theo quan đạo đi huyện thành Diên Trường là được."
La Hi: "Quan đạo cũng phải đi qua khu vực nhiều khe núi, cho dù chúng ta trở lại trên quan đạo, tình huống cũng sẽ không thay đổi, dọc theo đường đi, đều sẽ bị tặc khấu phục kích. Các binh sĩ sớm đã không còn chiến ý, tiếp tục như vậy chỉ có một con đường chết."
Trần Kỳ Du: "!"
Hai người đang nói đến đó, trên đỉnh núi xa xa đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, một thám báo được an bài trên đỉnh sườn núi trúng tên ngã xuống, sau đó theo sườn núi lăn xuống.
Lại một thám báo bị đánh lén.
Hai người vừa mới nghĩ tới đây, liền cảm giác không đúng rồi, lần này cũng không chỉ là đánh lén thám báo, trong khe núi phía Bắc đột nhiên vang lên tiếng hô giết, một đám lưu khấu từ trong khe núi lao ra.
Thám báo đã an bài từ trước trong khe núi đó vậy mà không truyền lại chút tin tức nào, xem ra, sau khi lưu khấu mai phục giết chết thám báo, lại từ khe núi đó mò tới.
Trần Kỳ Du nhảy dựng lên: "Nghênh chiến!"
Nhưng hắn vừa mới hô lên hai chữ này, liền phát hiện các binh sĩ bên cạnh cũng không phải lao về phía quân địch để mà chặn đánh, mà là tán loạn về hướng ngược lại.
Trong lòng Trần Kỳ Du đánh thót một cái: không xong! Sĩ khí toang rồi.
Tham tướng La Hi hét lớn một tiếng, gia đỉnh binh của La gia liền tập trung tới, bảo vệ La Hi và Trần Kỳ Du ở giữa, gia đỉnh binh của bản thân Trần Kỳ Du cũng tập trung tới.
Gia đỉnh của hai người đều la lên: "Lão gia, mau lui lại!"
"Vệ sở binh chạy rồi, phải dựa vào gia đỉnh của hai nhà chúng ta là không cản được."
Trần Kỳ Du tức giận muốn nổ não, nhưng không có cách nào, chỉ có thể dưới sự bảo vệ của gia đỉnh lui về hướng nam.
Vừa mới lui không được bao xa, trong khe núi phía nam lại vang lên tiếng hò hét, lại một nhánh tặc quân xông ra.
Quan binh đang tán loạn ở hướng nam vừa nghe vậy liền sợ hãi choáng váng, quay đầu liền chạy về khe núi phía tây.
Thế nhưng phía tây cũng vang lên tiếng hô giết của lưu khấu, tiếp theo phía đông. . . Trong nhất thời, bốn phương tám hướng, khắp nơi là tiếng la giết.
Cốt Đô tự bỏ hoang nho nhỏ, từ khi nó xây thành tới nay, chưa bao giờ có nhiều người như vậy.
Tượng Phật bị phá hư một nửa trong tự, cái đầu bị gãy dường như cũng đang nhếch miệng cười to.
Trần Kỳ Du: "Có lầm không vậy? Nhiều tặc quân như vậy đã bao vây tới đây rồi, thám báo của chúng ta lại không có một chút phản ứng nào?"
Tham tướng La Hi: "Ở nơi khỉ gió này, thám báo của chúng ta căn bản vô dụng. Tuần phủ đại nhân đừng mắng nữa, chạy mau đi, dựa vào chiến lực của gia đỉnh hai nhà chúng ta, lựa chọn một khe núi ít tặc rồi đánh ra ngoài, có lẽ có thể được."
Mặc dù vệ sở binh tan rồi, nhưng gia đỉnh binh của hai nhà La Trần vẫn còn, vẫn rất dũng mãnh.
Hai người lựa chọn phía đông nam tặc thế bé nhất rồi xông tới.
Bọn gia đỉnh dũng mãnh không sợ chết, chém lung tung một hồi, liều mạng xông về phía trước.
Thế nhưng, cho dù khe núi tặc thế bé nhất, số lượng tặc quân cũng vẫn rất nhiều, tầng tầng lớp lớp, chất đầy khe núi.
Mặc dù gia đinh dũng mãnh, nhưng muốn xông ra ngoài cũng không dễ dàng.
Mà lưu khấu phía trước còn chưa dọn dẹp xong, truy binh phía sau sẽ tới bao vây, hai bên giáp công, hai người Trần La chỉ có con đường chết.
Trong lòng hai người vô cùng hoảng loạn.
Đúng lúc này...
Trong khe núi phía trước đột nhiên vang lên âm thanh hỏa súng.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Âm thanh hỗn loạn một lúc, tiếp theo, lưu khấu phía trước đã bị loạn.
La Hi mừng rỡ: "Có người từ phía trước đánh qua đây, là tới giúp chúng ta. Hiện tại ngược lại là lưu khấu phía trước chúng ta hai mặt thụ địch."
Trần Kỳ Du cũng phấn chấn: "Tới vào lúc này khẳng định là thủ bị Hà Tân Thạch Kiên."
La Hi phấn chấn, liền hạ lệnh: "Xông lên, mau xông lên trước, mau chóng tập trung với viện quân."
Bọn gia đinh lại toát mồ hôi: "Lão gia, không xông lên được, viện quân súng của người mình bắn ngã. Hiện tại chúng ta kết trận thủ một hồi là được."
La Hi: "Ơ vậy sao?"
Trần Kỳ Du phát hiện, tên này còn không biết đánh trận bằng gia đinh của mình.
Bọn gia đỉnh cũng không chạy loạn, mà cố thủ gắt gao một chỗ trong khe núi.
Tiếng hoả súng từ phía đông nam hướng qua đây, đoàng đoàng đoàng vẫn đang vang lên. Mà tặc binh trong khe núi phía trước hai người Trần La thì càng lúc càng hoảng loạn.
Phía sau chúng có đội hỏa súng của thôn Cao Gia đang qua đây, căn bản không ai có thể ngăn một chiêu nửa thức của hỏa súng binh. Mà chạy về hướng bên này lại bị Trần Kỳ Du và La Hi ngăn cản.
Những tặc binh này giống như tự mình đào cho mình một cái hồ rồi tự mình nhảy vào. Hoàn toàn là lên trời không đường, xuống đất không cửa, đã bị kẹp chặt ở giữa.
Một đám hãn phỉ đã bỏ lại vũ khí, quỳ gối hai bên tường khe núi, đầu hàng, không dám phản kháng nữa.
Mà những kẻ chưa chịu đầu hàng, trong từng tiếng hỏa súng vang lên, liên tiếp ngã xuống.
Chẳng mấy chốc, rốt cuộc Trần Kỳ Du đã thấy được bóng dáng của viện quân, không ngoài dự đoán của hắn, tới chính là "quan binh" do thủ bị Hà Tân Thạch Kiên suất lĩnh.
Lộ "quan binh" này quá khủng khiếp, người người trên tay đều cầm hỏa súng.
Giống như gió thu quét sạch lá vàng, lưu khấu trong khe núi không còn một mống, chỉ để lại một đám hàng tặc run rẩy quỳ gối bên vách núi.
Thạch Kiên phóng ngựa đi tới trước mặt Trần Kỳ Du, chắp tay nói: "Tuần phủ đại nhân, mạt tướng tới rồi."
Trần Kỳ Du vui mừng quá đỗi: "Thạch thủ bị tới thực sự đúng lúc! Cũng vừa may là từ trong khe núi này qua đây, nếu như đi từ một khe núi khác, chỉ sợ. . ."