Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 725 - Chương 725: Đưa Cho Ngô Sân Đi, Hắn Có Tiền

Chương 725: Đưa cho Ngô Sân đi, hắn có tiền Chương 725: Đưa cho Ngô Sân đi, hắn có tiềnChương 725: Đưa cho Ngô Sân đi, hắn có tiền

Chiến đấu đã kết thúc!

Tiết Hồng Kỳ bị bắn chết, lưu khấu bị bắt hơn 2500 người, toàn bộ là hãn phỉ thanh tráng niên. Mà đội quân người già và phụ nữ trẻ em của họ thì trốn trong một sơn động cách nơi này hơn năm dặm, sau hai canh giờ bị đội Thạch Kiên bắt tù binh toàn bộ, lại bắt được 3000 người.

Cuối cùng tổng số tù binh đạt được hơn 5500 người.

Cốt Đô tự.

Đội Thạch Kiên và Trần Kỳ Du, La Hi, đóng quân ở chỗ này. Hai nghìn vệ sở binh chạy tứ tán lúc trước cũng đã trở về, tập trung với đội Thạch Kiên, biến thành một cánh đại quân tổng số đạt 3000 người.

Có điều mọi người cũng biết, hai nghìn vệ sở binh kia ngoại trừ hô to cố gắng lên, tác dụng khác không lớn.

Thạch Kiên: "Ta xem như vậy đi, hai nghìn vệ sở binh này đừng theo ta liều mạng nữa, không bằng để cho họ áp giải 5000 tù binh về trước đi."

Trần Kỳ Du tỏ ra xấu hổ: "Phủ Duyên An không chứa được nhiều hàng tặc như vậy, chỗ bản quan cũng không có đầy đủ lương thực, ruộng đất để an trí những người này."

Thạch Kiên cười: "Chuyện này, tuần phủ đại nhân thật ra có thể yên tâm. Trước khi ngài đi nhậm chức tuần phủ Duyên Tuy, phương pháp xử lý hàng tặc của tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù Hồng đại nhân chính là hết thảy giao cho ngự sử Ngô Sân. Dù sao, trong tay Ngô đại nhân có mười vạn lượng bạc đó."

Trần Kỳ Du làm vẻ mặt cổ quái: "Mười vạn lượng đó của Ngô Sân, không phải dùng hết từ lâu rồi sao?"

Thạch Kiên: "Không có việc gì, sau khi dùng hết mười vạn lượng, Tần Vương phủ xuất phát từ tình cảm cao quý 'yêu nước thương dân', đã xuất ra năm vạn lượng cho Ngô đại nhân."

Trần Kỳ Du nghĩ thầm: năm vạn lượng kia là Tần thế tử phạm vào sai lầm, bị hoàng thượng mắng mới nhịn đau dùng tiên tiêu tai thôi, còn nói cái gì yêu nước thương dân chứ?

Hắn khụ một tiếng nói: "Năm vạn lượng này, chỉ sợ cũng. . “

Thạch Kiên: "Không có việc gì không có việc gì, yên tâm, hắn còn có tiền, cứ việc đưa hàng tặc qua đó đi."

Trần Kỳ Du nghĩ thầm: hàng tặc đặt ở chỗ ta cũng không có biện pháp không, dù sao thì cho hắn cho hắn, cho hắn hết.

Vì vậy, chuyện này cứ quyết định khoái trá như thế.

La Hi chọn ra một thiên hộ, sai hắn suất lĩnh hai nghìn vệ sở binh này, áp giải 5000 lưu khấu đã bị tước bỏ vũ khí, đưa họ giao cho Ngô Sân, về phần Ngô Sân muốn xử lý như thế nào thì đó là chuyện của hắn.

Sau khi đưa củ khoai lang phỏng tay này rời đi, Trần Kỳ Du mới chuyển tư duy về hiện thực, quay sang Thạch Kiên chắp tay: "Thạch thủ bị dụng binh như thần, quả thật thần cơ diệu toán, trận chiến ngày hôm nay, thực sự làm cho bản quan đại khai nhãn giới."

Hắn đường đường tuần phủ một phương, lại khen một võ quan ngũ phẩm như vậy.

Tham tướng La Hi bên cạnh đương nhiên không thể lạc hậu, vội vàng làm theo: "Thạch thủ bị uy phong hiển hách, đúng là tuyệt thế lương tướng."

Thạch Kiên đành phải cười xấu hổ: "Thường thôi, quá khen quá khen."

Trần Kỳ Du: "Vì sao Thạch thủ bị lại quen thuộc địa hình ở phụ cận như vậy? Giống như tác chiến trong hậu hoa viên nhà mình vậy."

Thạch Kiên đành phải khẽ ho một tiếng: "Cái này à, ta đã tìm mấy người hái thuốc lớn lên ở gần đây, cho bọn họ tiền, để cho bọn họ phụ trách dẫn đường."

Trần Kỳ Du: "Cái gì?"

La Hi: "Ặc!"

Hai người nghe nói vậy cũng không tin lắm, song người ta đã nói như vậy rồi, cứ cố chọc thủng sẽ không cần thiết, hai người đành phải tiếp thu cách giải thích này.

Trần Kỳ Du: "Kế tiếp, chúng ta vẫn phải mau chóng đến huyện thành Diên Trường. Mặc dù đã thu thập Tiết Hồng Kỳ, nhưng tặc quân của hai tên Nhất Tọa Thành và Nhất Tự Vương vẫn còn đang hoạt động tại phụ cận huyện thành Diên Trường, có khả năng sẽ đánh thành trì bất cứ lúc nào, không cứu là không được."

La Hi: "Ta và tuần phủ đại nhân sẽ dẫn theo gia đỉnh binh hành động cùng với Thạch thủ bị."

Thạch Kiên thì lại không muốn hai người này đi theo, có bọn họ, khi nói chuyện với Thiên Tôn cũng không thuận tiện, Thiên Tôn không thích tùy tiện lộ mặt ở trước mặt người lạ, nhất là trước mặt đại quan triều đình.

Tuy nhiên... "Được, chúng ta đi cùng."

Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây.

Đội Thạch Kiên dẫn theo hai người Trần Kỳ Du, La Hi trở về trên quan đạo. Trời vào tối thì không thể hành quân nữa, toàn quân chỉ có thể vội vàng hạ trại, sau đó chôn nồi nấu cơm.

Mỗi lần chôn nồi nấu cơm, liền có thể nói lên sự chênh lệch giàu nghèo giữa các đội quân.

Trần Kỳ Du và La Hi mang đều là gia đỉnh binh, mà gia đỉnh binh chính là tiền vốn để an thân lập mệnh của mỗi quan viên triều đình, đương nhiên cũng phải dành cho họ đãi ngộ tốt nhất.

Bọn gia đỉnh của Trần Kỳ Du lấy ra "bánh nướng", đây là dùng bột mì tốt, ở bên trong độn thêm thịt vụn làm thành, mỗi một cái bánh đều làm rất chắc, cắn một miếng, vừa có hương vị bột mì, lại có hương vị của thịt, quả nhiên là thứ tốt.

Gia đinh của La Hi kém hơn một chút, nhưng bọn họ còn có mì xào. Loại mì xào này giống như mì ăn liền của hậu thế, rang lên cho khô, rất thích hợp mang theo. Mặc dù không có thịt vụn, nhưng họ có trộn thêm rau dại và đậu, ăn cũng rất ngon miệng.

Những gia đỉnh binh này vừa rồi khi đánh trận chỉ có thể đi theo phía sau đội của Thạch Kiên, không phát huy ra chiến lực, ở sâu trong nội tâm ít nhiều cũng có chút không phục, hiện tại chỉ có thể lấy ra đồ ăn ngon để kích thích một chút đội Thạch Kiên, kéo lại một chút tôn nghiêm cho mình.

Trịnh Cẩu Tử dùng cái mũi chó của hắn ngửi ngửi sát vách, nở nụ cười: "Thấy chưa, các huynh đệ, bọn gia đỉnh sát vách đang khoe đồ ăn của họ kìa, còn cố ý giơ tới giơ lui, chính là muốn chúng ta nhìn mà thèm."

Vì vậy mọi người đều nở nụ cười: "Muốn chơi cái này đúng không? Vậy chơi với họ đi."

"Các huynh đệ, lấy thịt buổi trưa ra."

"Lấy ra cả thịt gà khô và thịt bò khô nữa."

"Cá tuyết cắt lát ta cũng có."

"Bánh bích quy... cái này không thể trang bức, không lấy ra được."

Hậu cần của dân đoàn Thôn Cao Gia, khắp thiên hạ không ai có thể so sánh.

Đám người này xoát xoát, lấy ra một đống đồ ăn ngon, ở trước mặt đám gia đỉnh bên cạnh, bắc nồi nấu nướng, cố ý nấu cho hương vị bay khắp nơi. điểm huyệt đạo, quay đầu qua, dùng ánh mắt u oán nhìn đội Thạch Kiên.

Bọn gia đỉnh của Trần Kỳ Du cũng cảm thấy "bánh nướng" trong tay mình nháy mắt không còn ngon nữa rồi, rõ ràng bên trong có trộn thịt vụn, là đồ ăn mình thích ăn nhất, nhưng không biết vì sao, hiện tại cắn một miếng lại không ngon chút nào, không ngon, hoàn toàn không ngon.

Về phần. ..

Mấy lời nói mất mặt "cho ta ăn một miếng", không ai có mặt mũi nói ra.

Bọn họ đành phải nhìn suông.

La Hi tiến đến bên cạnh Trần Kỳ Du, thấp giọng nói: "Tuần phủ đại nhân, quân lương của đội quân kia vì sao đầy đủ thế nhỉ? Không phải khắp thiên hạ đều nợ quân lương sao? Vậy mà họ còn có quân lương hoành tráng như thế?"

Trần Kỳ Du thở dài: "Đó không phải là quân lương, chắc là cá nhân Thạch thủ bị phát. Nói cách khác, bên trong đội quân đó không có vệ sở binh, toàn bộ đều là gia đinh binh."

La Hi hít một hơi lạnh: "Một nghìn gia đỉnh binh? Người này... quá có tiền"
Bình Luận (0)
Comment