Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 726 - Chương 726: Cần Một Dương Tôn Bảo

Chương 726: Cần một Dương Tôn Bảo Chương 726: Cần một Dương Tôn BảoChương 726: Cần một Dương Tôn Bảo

Trần Kỳ Du và La Hi từ từ xích đến trước mặt Thạch Kiên và Trịnh Cẩu Tử.

Lúc này Thạch Kiên và Trịnh Cẩu Tử đang cắt thịt buổi trưa ở trong nồi, thấy Trần Kỳ Du và La Hi qua đây, Trịnh Cẩu Tử thoắt cái bảo vệ cái bát của mình: "Mặc dù các ngươi quan lớn, nhưng ta cũng không chia cho các ngươi ăn đâu."

Thạch Kiên lại cười vẫy tay: "Hai vị đại nhân, qua đây cùng ăn đi, chỗ ta còn nhiều."

Trịnh Cẩu Tử đè thấp giọng nói: "Oa, sao ngươi hào phóng thế?"

Thạch Kiên cũng nói khẽ: "Chúng ta đánh vào nội bộ quân địch, phải tùy cơ ứng biến, đừng cứng nhắc, chỉ phí nào nên xài thì xài. Thiên Tôn cũng dạy ta như vậy."

Trịnh Cẩu Tử: "Thì ra là thế."

Thạch Kiên đã lên tiếng, Trần Kỳ Du, La Hi cũng gia nhập, bốn người vây quanh cái nồi, gắp từng miếng thịt buổi trưa trong nồi rồi bỏ vào trong miệng. Vẻ mặt hai người Trần Kỳ Du và La Hi liền trở nên vô cùng đặc sắc.

Thịt buổi trưa ăn thật là ngon!

Vào thời Thế chiến II, binh sĩ các quốc gia đều thèm nhỏ dãi đối với thịt hộp của binh lính Nước Mỹ, đó cũng không phải không có đạo lý.

La Hi làm vẻ mặt ngu ngơ như các binh sĩ khác lần đầu tiên được ăn thịt hộp: "Ngon... con mẹ nó ăn ngon thật đấy!"

Dù sao Trần Kỳ Du cũng là một tuần phủ, vẫn phải chú ý một chút, mặc dù cảm thấy ngon, nhưng không biểu hiện ra thái độ mất mặt như vậy, chỉ chép miệng, ừ một tiếng: "Thạch thủ bị, gia đỉnh binh của ngươi, hậu cần thật đúng là không tệ nhỉ."

Thạch Kiên mỉm cười: "Tạm được tạm được."

Trần Kỳ Du: "Hình như trong nhà ngươi còn rất giàu có?"

Thạch Kiên đánh thót một cái, người này đang tìm hiểu tin tức của ta.

Việc này đương nhiên không thể nói thẳng, có điều hắn cũng đã sớm có phương án, hơn nữa phương án này cũng lọt qua khẩu cung của mấy phương, chỉ chờ người khác hỏi như vậy.

Thạch Kiên mỉm cười nói: "Nhà của ta vốn không giàu có gì, cũng chỉ là một quân nhân nghèo, may mà đường thúc nhà ta buôn bán kiếm được chút ít, phát tài, bỏ vốn trợ giúp ta có được một vị trí đứng trên triều đình." Trần Kỳ Du: "Ô, đường thúc của ngươi là?"

Thạch Kiên cười nói: "Thạch Lão Tứ, hắn viết một quyển sách, gọi là [Cao Phiêu], quyển sách đó bán rất tốt, đường thúc ta nhờ vậy mà phát tài."

Trần Kỳ Du nghe được tên sách [Cao Phiêu], bóng đèn trên trán sáng tách lên: "A, bản quan nghĩ ra rồi."

Đội xe mà hắn gặp phải tại cửa đường hầm Hoàng Thu Đài, lúc đó lật xem mấy quyển sách, một quyển trong đó chính là [Cao Phiêu] của Thạch Lão Tứ viết, quyển sách này hắn thích xem hơn nhiều so với cái gì [Đạp Phá Thương Khung], [Quyền Động Huyền Khôn], [Phàm Nhân Tu Chân Truyện].

"Thì ra tác giả Thạch Lão Tứ của quyển sách kia là đường thúc của ngươi." Trần Kỳ Du thoáng cái đã hiểu.

Xem ra tộc họ Thạch này vốn là người nghèo, sau đó trong tộc có Thạch Lão Tứ phát tài. Mà người một khi phát tài, trong tay có tiền rồi, sẽ bắt đầu muốn quyền, lại bỏ vốn tài trợ thanh niên trong tộc tiến vào quan trường, cố gắng bò lên trên. Đây là chuyện rất thường thấy.

Lần này, vấn đề quân phí kỳ quái của Thạch Kiên cuối cùng cũng đã làm rõ ràng.

Trần Kỳ Du không khỏi than thở: "Xuất bản sách lại kiếm tiền như thế sao? Khiến bản quan cũng muốn đi làm một quyển rồi. Có điều bản quan lại không thích loại sách vô bổ như [Đạp Phá Thiên Khung], bản quan muốn viết sách có hương vị như [Cao Phiêu] vậy."

Thạch Kiên cười thầm: đâu có dễ dàng như vậy? Viết sách dễ, bán mới khó! Sách mà ngươi cho là mình viết rất tốt, có khi độc giả không thèm nhìn một cái. Điểm này, từ ngươi không thích xem [Đạp Phá Thiên Khung] là có thể nhìn ra, ngươi căn bản không biết đa số độc giả thích xem cái gì. Nếu như năm đó Cao Phiêu không phải có Thiên Tôn thưởng thức, đặc biệt ân chuẩn in ấn, nó đã sớm chết từ trong trứng nước rồi, đến nay cũng không tính là truyện tranh bán chạy, hoàn toàn dựa vào Thiên Tôn bỏ tiền, nửa mua nửa tặng, trọng điểm là làm tác dụng tuyên truyền.

Cho rằng những thứ mình thích thì mọi người đều thích, đó là tự đại cùng ngạo mạn, là kẻ ngu xuẩn.

Thôi bỏ đi, loại chuyện này nghĩ là được, không cần thiết nói trước mặt! -

Ngày còn chưa sáng...

"Văn phòng Minh Tinh Thế giới phồn hoa", bắt đầu công tác chuẩn bị quay phim.

Về mặt kịch vỡ, các nữ minh tỉnh còn phải tập luyện, nhưng về mặt lời Thái Lâm cô nương khoác lên người một bộ giáp trụ.

Không phải là loại trang phục loè loẹt còn cắm trên lưng một đống cờ như trên sân khấu kịch, mà là áo giáp nữ võ tướng chân chính, trực tiếp tìm Hình Hồng Lang mượn một bộ.

Mặc vào bộ y phục này, Thái Lâm liền cảm giác cả người muốn hỏng mất.

Mấy chục cân mài!

Tuy nhiên, nữ minh tỉnh thời này không giống như hậu thế, hậu thế một lời không hợp, một chút khó khăn là có thể giảm bớt gánh nặng cho ngươi, đi tìm đóng thế.

Nhưng địa vị của nữ minh tinh thời đại này rất thấp, hơn nữa chịu được khổ, mặc dù áo giáp nặng, nàng cắn môi cũng phải chịu đựng.

Bước đi chậm một chút không có việc gì, dù sao ngày hôm nay chỉ là diễn lời kịch, chỉ là trò chuyện bên trong "Thiên Ba Phủ" mà thôi, là vấn đề nhỏ.

Một đám diễn viên hết thảy vào chỗ, mười hai quả phụ Thiên Ba Phủ toàn bộ đến đông đủ.

Lý Đạo Huyền đang ở bên ngoài hộp, mở toàn bộ camera, toàn phương vị chiếu vào các cô nương.

Bên trong truyện tranh vốn không có lời kịch.

Thế nhưng đóng phim là cần lời kịch, cho nên phần diễn này cũng không thể tham khảo truyện tranh hoàn toàn, các cô nương còn đọc một lượt [Mộc Quế Anh], thậm chí còn mời một tiên sinh kể chuyện tới hỗ trợ, giúp các nàng biên lời kịch ngay tại hiện trường.

Lúc này, tiên sinh kể chuyện đang biên xong một cảnh, nói với Thái Lâm: "Thái cô nương, ở chỗ này cô phải biểu diễn một đoạn tưởng niệm trượng phu Dương Tôn Bảo... quay về bầu trời, nói thì thào vài câu, xin anh linh của phu quân ở trên trời phù hộ. . ."

Thái Lâm gật đầu: "Được."

Hai người vừa mới nói đến đây, Thiên Tôn test-03 đang xem việc vui ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Chờ đã, các ngươi không phải đang diễn kịch, mà là đang đóng phim, cho nên... đoạn này không thể chỉ là Thái cô nương biểu diễn, phim là phải đưa vào hình ảnh hồi ức. Đoạn này để biểu hiện được tốt hơn, lẽ ra nên đưa vào hình ảnh hồi ức của hai phu thê Mộc Quế Anh và Dương Tôn Bảo."

Mọi người : "Hả?" Bảo."

Vừa mới nói xong lời này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lão Nam Phong.

Lão Nam Phong chỉ vào mũi của mình: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"

Có người thấp giọng nói: "Nam Phong ca thích hợp diễn Dương Tôn Bảo sao?"

"Ta cảm thấy ổn!"

"Hắn có thể quá lưu manh một chút không, diễn không ra khí chất anh hùng của Dương Tôn Bảo?"

"Cái này thì... khắc phục một chút?"

Lý Đạo Huyền cười ha ha: "Được, vậy ngươi đi! Lão Nam Phong, nhanh đi hoá trang thành Dương Tôn Bảo, diễn một đoạn hồi ức cùng Thái Lâm cô nương đi."

Thiên Tôn đã lên tiếng, đó chính là pháp chỉ, Lão Nam Phong không muốn cũng phải chịu.

Nửa canh giờ sau...

Lão Nam Phong đã mặc vào một bộ áo giáp, đứng đến trước mặt Thái Lâm.

Thái Lâm sắc mặt đỏ ửng: "Phu quân... xin chàng phù hộ thiếp lần này xuất chỉnh có thể bình an trở về."

"Dừng!"

Lý Đạo Huyền nhảy dựng lên, giận dữ: "Mộc Quế Anh không thể nói lời yếu đuối như vậy, cái gì phu quân thiếp thân, cô muốn chọc giận chết ta sao? Cô phải kéo Lão Nam Phong tới, nói mạnh mẽ một chút: Tông Bảo, lão nương sắp xuất chỉnh rồi, ngươi ở nhà ngoan ngoãn đợi lão nương đắc thắng trở về, hiểu chưa?"

Mọi người: ".. ."

Thái Lâm chảy mồ hôi ào ào: "Tiện thiếp không làm được đâu."
Bình Luận (0)
Comment