Chương 729: Phim rác
Chương 729: Phim rácChương 729: Phim rác
Thôn Cao Gia.
Cao Nhất Diệp cầm trên tay một sấp giấy dày, nhìn một lần lại một lần. Sấp giấy này thật ra là một bài diễn thuyết, do Lý Đạo Huyền tự tay viết cho nàng.
Đương nhiên, cái gọi là tự tay, thật ra là Lý Đạo Huyền copy paste trên mạng, lại sửa qua mấy danh từ then chốt...
Khu!
Cao Nhất Diệp đã học nó thuộc lòng, thế nhưng, nàng vẫn rất lo lắng bị nhầm, bởi vì, lần diễn thuyết này không phải là chiếu lại, mà là livestream.
Hơn nữa chỉ chiếu trong thôn Cao Gia, và đồng thời livestream tại toàn bộ địa phương đang dưới không chế thực tế của Thiên Tôn.
Ngay khi Cao Nhất Diệp đang tiến hành chuẩn bị.
Khu thương mại thôn Cao Gia, miếu Thành Hoàng huyện Trừng Thành, huyện thành Hợp Dương, bến đò Hiệp Xuyên, Bồ Châu, Long Môn cổ trấn, trấn Tôn Cát, ngục giam núi Hoàng Long, Hàn Thành, Phong Lăng độ, huyện thành Đại Lệ, huyện thành Bạch Thủy, khu du lịch suối nước nóng Lâm Đồng...
Trong tất cả các thành trấn mà Thiên Tôn có thể trực tiếp đưa tay xuống, đều đã chuẩn bị sẵn sàng một đại hội xem livestream long trọng.
Quảng trường trung tâm các thành đều đặt sẵn màn hình lớn, lượng lớn lão bách tính sớm đã nhận được thông báo, đã đến vây kín phía trước màn hình.
Mỗi thành thị, đều đã trải qua vài ngày chiếu thử.
Chiếu thử mấy ngày nay, nội dung chiếu cũng đủ loại, có Cao Nhất Diệp đưa tin bắt kẻ trộm, có tiết mục "Sử Khả Pháp phổ pháp kỳ một", còn có phim tài liệu Thiên Tôn đào đường hầm Hoàng Thu Đài, một đoạn sinh hoạt tại ngục giam núi Hoàng Long...
Những cảnh chiếu thử đủ loại này đã sớm khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người, mỗi ngày đến chiều tối, màn hình ở đây đều sẽ đúng giờ sáng lên, vì vậy đã làm cho tất cả mọi người nắm giữ được quy luật.
Dù sao thì cứ đến chiều tối hết giờ làm, đến chỗ màn hình trực sẵn là không sai.
Tới sớm còn có vị trí tốt, nếu tới muộn, xin lỗi, hoặc là chỉ có thể ở Chỉ thấy màn hình đúng giờ sáng lên, Cao Nhất Diệp xuất hiện trên màn ảnh, mỉm cười nói: "Hôm nay kể cho mọi người chính là, về vấn đề dân đoàn của thôn Cao Gia chúng ta... Trước đây, trong lão bách tính chúng ta lưu truyền một câu nói, trai tốt không làm lính, sắt tốt không làm đỉnh..."
Khi nàng nói đến đây, hình ảnh liền thay đổi, biến thành một đám quân Minh giết người cướp của, sát lương mạo công, các khán giả xem mà lòng đầy căm phẫn.
Nhưng lập tức nàng lại nói: "Thế nhưng, dân đoàn thôn Cao Gia tân thời đại của chúng ta, tuyệt đối không phải dân đoàn như vậy, chúng ta là một đội dân đoàn tốt có tổ chức, có kỷ luật, là con của các lão bách tính."
Nói đến đây, hình ảnh biến thành dân đoàn thôn Cao Gia dìu già dắt trẻ, trợ giúp lão bách tính giải nguy cứu tế, dưới tình huống hạn hán, lũ lụt, liều mình trợ giúp lão bách tính.
Cao Nhất Diệp: "Làm lính đánh trận, đã không còn là một việc sỉ nhục, nó đã trở thành một sứ mệnh vinh quang... ."
Phía sau lược bớt một triệu chữ vì lời thoại phiêu lưu cực cao, dễ dẫn đến phong sách...
Bài diễn thuyết này, trong đó còn chèn vào các loại lợi ích, phúc lợi khi gia nhập dân đoàn, đãi ngộ của gia đình quân nhân, hơn nữa còn có hình ảnh phối hợp.
Mọi người xem tới khi dân đoàn thôn Cao Gia xuất chỉnh sử dụng trang bị toàn là hỏa súng tiên tiến, giết địch ngoài trăm mét.
Mọi người lại thấy đồ ăn của dân đoàn thôn Cao Gia, mỗi bữa đều có thịt, đồ ăn rất phong phú.
Mọi người còn thấy binh sĩ dân đoàn được cấp nhà cao, mỗi tháng xếp hàng lĩnh quân lương kếch xù. ...
Lão bách tính đời này lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, đâu thể chống lại đồ chơi này oanh tạc, đã bị chấn động thật sâu.
Trong nháy mắt, vô số người đều ném những lời "trai tốt không làm lính, sắt tốt không làm đỉnh" này lên chín từng mây.
"Thì ra gia nhập dân đoàn lại tốt như vậy?"
"Trước đây ta vẫn cho rằng không khác gì quân hộ chứ."
"Mẹ nó, giờ mới biết, cái đó và quân hộ khác biệt trên trời dưới đất."
"Quân hộ cả đời đều là quân hộ, đời đời con cháu đều quân hộ. Nhưng binh sĩ dân đoàn là tự nguyện gia nhập, đến thời hạn nhất định còn có thể xuất ngũ nữa." "Quân lương năm lượng bạc, bao ăn bao ở, quá là tuyệt vời."
"Người không có tay nghề như ta, kiếm không được tiền công như công tượng ba lượng bạc, nhưng có thể đi làm lính, ta có thể kiếm năm lượng rồi, còn lợi hại hơn công tượng nữa."
"Báo danh đi... ." -
Ngay khi tiên gia bảo kính khơi dậy niềm hứng thú xem phim cho mọi người.
Thành Bồ Châu, trước cửa Văn Phòng Minh Tinh, có dán một tờ quảng cáo rất lớn, phía trên viết: "Mùng 3 tháng 3, phim [Mộc Quế Anh] sẽ được ra mắt."
Quảng cáo kỳ quái này cũng không có ai quan tâm.
Mùng 3 tháng 3 còn sớm lắm!
Mọi người còn tưởng rằng, Lão Nam Phong đã mời một gánh hát, muốn dùng nhà hát lớn diễn một vở kịch [Mộc Quế Anh] nữa.
Xem kịch không tính là chuyện hiếm lạ gì, mọi người cũng không đặt ở trong lòng.
Bọn họ cũng không biết, lúc này Lý Đạo Huyền đang ở trước máy vi tính bên ngoài hộp, edit những đoạn video ngắn do camera ghi lại.
Là một người học thiết kế, Lý Đạo Huyền càng am hiểu mấy thứ phác hoạ, thiết kế hình ảnh, thiết kế khung cảnh hơn so với người bình thường. Thế nhưng muốn từ không đến có làm ra một bộ phim vẫn là việc rất khó.
Sau một hồi thao tác, y rất không hài lòng đối với bộ phim [Mộc Quế Anh] mình edit.
Edit rất kém, vị trí đặt camera cũng không được tốt lắm, diễn viên đóng cũng có vẻ không thiết thực, cảnh võ thuật của mười hai quả phụ Thiên Ba Phủ cũng diễn không ổn, động tác đánh nhau như thiếu sức lực...
Tóm lại một câu: phim rác, phim rác, tuyệt đối là phim rác!
Thế nhưng y cũng không có thực lực làm bộ phim này được tốt hơn.
Bỏ đi, chấp nhận dùng vậy -
Thời gian mấy ngày, nhoáng cái đã trôi qua.
Mùng 3 tháng 3 đã đến!
Gần đây Bồ Châu không có chiến sự, cho nên ngày hôm nay Lão Nam Phong không mặc giáp, mà mặc một bộ trường sam cũng có vẻ khá kệch cỡm, khiến bản thân giống như một người đọc sách.
Hắn đứng ở trước cửa nhà hát, vẻ mặt huyênh hoang. Chỉ thấy tri châu Bồ Châu Thu Thiên Phiên đi tới, quay về Lão Nam Phong vẫy tay, cười nói: "Nam du kích, nghe nói ngày hôm nay có vở kịch [Mộc Quế Anh] mới hả, ta đặc biệt tới xem ủng hộ ngươi đây."
Lão Nam Phong cười: "Cái ngày hôm nay không gọi là kịch, gọi là điện ảnh."
"Điện ảnh?" Thu Thiên Phiên không quá thích danh từ mới này: "Cái gì điện không điện ảnh không ảnh, chưa nghe nói qua."
Lão Nam Phong: "Chính là một đám người, ở bên trong tiên gia bảo kính biểu diễn câu chuyện về nữ anh hùng Mộc Quế Anh."
Thu Thiên Phiên: "Nói đến cùng, vẫn là hát kịch mà, ôi trời! Chỉ thích lấy mấy cái tên mới gạt người."
Lão Nam Phong cười: "Được thôi, nói chung, ngươi đi vào xem là sẽ hiểu."
Thu Thiên Phiên lắc đầu đi vào.
Tiếp theo, lại là một đám khán giả đến, những người tới ủng hộ này đều là khách hàng cũ thường xem buổi hòa nhạc, họ đều là phú hộ trong thành Bồ Châu, còn có không ít buôn lậu muối vãng lai, mọi người đều nể mặt Lão Nam Phong mà đến.
Không ai biết được, ngày hôm nay xem là cái thứ gì.