Chương 738: Quá trẻ con
Chương 738: Quá trẻ conChương 738: Quá trẻ con
Vương Gia Xá.
Một tiểu thành bảo không coi là uy vũ, sừng sững trong một vùng núi.
Đây là tiểu thành bảo xây dựng trong năm Hồng Vũ, là Chu Nguyên Chương hùng đồ đại lược phái người xây dựng ở chỗ này dùng để phòng ngự bộ lạc Mông Cổ xâm lược.
Mà hôm nay, nó lại bị một đám lưu khấu chiếm giữ.
Tặc tù gọi là Vương Thành Công, vào năm đầu Sùng Trinh theo khói lửa chiến hỏa của khởi nghĩa nông dân cùng tạo phản khởi sự.
Mấy năm trước, lưu khấu quy mô tiến vào Sơn Tây, còn lưu khấu ở lại cảnh nội Thiểm Tây thì có vẻ thế đơn lực cô. Vương Thành Công liền đầu hàng với quan phủ. Nhưng năm nay, một bộ phận trong lưu khấu Sơn Tây, từ tây bắc Tấn vượt qua Hoàng Hà, lần nữa trở lại cảnh nội Thiểm Tây.
Hơn nữa đã mấy tháng trời không mưa, nạn hạn hán lại sắp tới.
Vương Thành Công cảm giác thiên thời địa lợi nhân hoà đều đã đến, khí vận gia thân, lúc này không phản thì còn đợi khi nào? Vì vậy lần thứ hai dựng lên lá cờ tạo phản.
Rất nhanh liền tụ tập 2000 thuộc hạ cũ, chiếm lĩnh cổ bảo Vương Gia Xá.
Lúc này, trong cổ bảo, lượng lớn thuộc hạ cũ được hắn triệu tập đến đang tụ tập một chỗ, đám thuộc hạ cũ này người nào người nấy vẻ mặt uể oải, bộ dạng nghèo đói, xem ra bình thường sinh hoạt rất không như ý.
Một bộ hạ đi tới trước mặt Vương Thành Công, thấp giọng nói: "Lão đại, chúng ta đã tập trung rồi, cũng không biết lúc nào quan phủ sẽ đến."
Vương Thành Công: "Quan binh không tới được đâu! Gần đây bộ lạc Mông Cổ xâm phạm, đại quân của tổng binh Duyên Tuy Vương Thừa Ân bị điều đi chống quân Mông Cổ rồi. Hắn vừa đi, trong tay tuần phủ Trần Kỳ Du chỉ còn lại một đám ăn hại thôi."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!
Một thám báo nhanh chóng chạy tới: "Báo! Ăn hại tới rồi."
Vương Thành Công: "A, là ai tới?"
Thám báo cười nói: "Tham tướng, La Hi."
Vương Thành Công vừa nghe tên này liền vui vẻ: "Cho hắn vào."
Hắn căn bản không coi La Hi ra gì, rất nhanh, một lá cờ xiêu vẹo in theo hơn 1000 binh lực đến đây tiễu phi.
Vương Thành Công đảo mắt qua liền nhìn ra, cánh quân này phần lớn đều là vệ sở binh, sĩ khí thấp, thiếu ăn thiếu mặc, căn bản không có sức chiến đấu.
Hắn lấy thái độ như nhìn xiếc khỉ, nhìn đám rác rưởi ngoài thành.
La Hi ra lệnh một tiếng, quan binh hữu khí vô lực xông về phía cổ bảo.
Vương Thành Công cười: "Bắn cung!"
Đám tặc binh trên đầu thành bắn tên loạn xà ngầu một hồi, chỉ nghe "hống" một tiếng, vệ sở binh của La Hi chạy sạch, chỉ còn lại hơn trăm gia đỉnh bảo hộ hắn ở chính giữa, ngẩn mặt ra, thảm hại không chịu nổi.
Vương Thành Công cười ha ha: "Vệ sở binh vô dụng."
La Hi rống lên: "Ngươi chờ đó cho ta, La Hi ta còn quay lại."
Vương Thành Công căn bản không xem mấy lời này ra gì, chỉ tươi cười tiếp tục chỉnh đốn thuộc hạ cũ của mình, nghiên cứu xem nhiều người như vậy thì kế tiếp ăn cái gì? Đánh thiên hạ thế nào?
Không quá lâu, thám báo lại tới: "Lão đại, ăn hại lại tới rồi."
Vương Thành Công: "Ơ, tên La Hi này không sợ chết sao?"
"Lần này tới là một tên họ Thạch." Thám báo nói: "Thoạt nhìn lợi hại hơn La Hi."
Vương Thành Công đi lên tường thành cổ bảo, nhìn về phía nam xa xa.
Chỉ thấy trên bình nguyên phía nam có một cánh quân, y giáp chỉnh tể, toàn bộ binh sĩ đều mặc áo giáp rất thống nhất, thoạt nhìn tỉnh thần diện mạo vô cùng tốt, làm cho người ta có một loại cảm giác bách chiến bách thắng.
Chỉ nhìn một lần như thế, Vương Thành Công liền cảm giác được đối thủ không dễ trêu chọc.
"Truyền lệnh toàn bảo, chuẩn bị tác chiến!"
Vương Thành Công rống lên: "Là thứ dữ đó, thứ dữ."
2000 lưu khấu trong cổ bảo vội vàng hành động, cầm cung, khiêng gỗ lăn đá tảng, nấu nước sôi, chuẩn bị kim trấp*...
(thành phẩm sau khi đun sôi phân và nước tiểu của người)
Những lưu khấu này thật ra cũng rất ít khi thủ thành, đa số thời gian chúng là bên công thành, bị thủ quân cầm những thứ này tiếp đón nhiều năm, hiện tại đến phiên chúng dùng mấy thứ này tiếp đón quan binh, trong lòng miễn bàn sảng khoái thế nào. Có người vừa vác đá vừa cười: "Trước đây quan binh cầm tảng đá đập chúng ta, hiện tại đến phiên chúng ta dùng cái này đập quan binh, ha ha ha ha."
"Lão đại nói quan binh lần này là thứ dữ."
"Dữ cái quần, chúng ta có thành trì thủ, nó có dữ cũng phải bò lên tường thành, lão tử cầm đá nện xuống, lại thêm một thùng nước sôi, bảo đảm chúng nó sảng khoái muốn chết."
"Còn có trường mâu dính kim trấp của ta, ha ha ha ha."
Đám tặc binh dương dương đắc ý, hoàn toàn không có áp lực.
Bởi vì gần đây quan binh họ gặp phải toàn là gà yếu, hoàn toàn là đồ chơi bị bọn chúng mặc sức vân vê.
Càng chiến thắng liên tiếp, sĩ khí càng cao, càng không sợ chiến.
Cùng lúc đó...
La Hi đang khóc lóc kể lể với Thạch Kiên: "Thạch thủ bị, không phải ta không muốn đánh cho tốt, thật sự là vệ sở binh không nghe lời, tặc quân mới bắn một đợt tên, đám vệ sở binh liền bỏ chạy sạch rồi."
Thạch Kiên cũng mặc kệ hắn, vung tay lên, các hỏa súng binh dừng lại không đi nữa, cách thành rất xa, đừng nói cung tiễn, khoảng cách này ngay cả hỏa súng cũng đừng hòng mò tới đối diện.
Thạch Kiên lấy ra kính viễn vọng, quay về cổ bảo Vương Gia Xá nhìn trái, nhìn phải, đáng tiếc, chỉ có thể nhìn thấy tình huống đầu thành, bên trong thì không nhìn thấy.
La Hi nói: "Ta từng vào trong bảo này, bên trong có rất nhiều thông đạo hẹp, quẹo tới quẹo lui, rất phức tạp. Công thành là tương đối khó, hỏa súng binh của Thạch thủ bị, khả năng. . ."
Thạch Kiên gật đầu: "Ừm, vậy mang pháo tới là đúng."
La Hi: "Ngươi có pháo?"
Thạch Kiên: "Có! Chỉ là các pháo binh đi khá chậm, chúng ta còn phải đợi bọn họ."
La Hi: "111"
Hắn hưng phấn chạy về phía sau, đứng lên chỗ cao và nhìn ra xa, lúc này mới phát hiện, trong một khe rãnh phía sau quân Thạch Kiên có một đội pháo binh đang từ từ đến gần.
Phải mấy con ngựa kéo một chiếc xe đại pháo, lộc cộc lộc cộc, tiến lên vô cùng gian nan. vậy? Làm gì có đạo lý cho hỏa súng binh chạy trước, pháo binh thì bỏ lại phía sau? Các ngươi không sợ pháo binh và bộ phận chủ lực đi cách nhau quá xa, bị quân địch đánh lén hay sao?
Nghĩ tới đây, hắn liền nhìn thấy Trịnh Cẩu Tử đang cầm một sợi chỉ thả đèn Khổng Minh chơi, không khỏi lắc đầu: đội quân này quá là trẻ con! Chủ lực và pháo binh tách xa nhau không nói, còn có người chơi đèn Khổng Minh trên chiến trường.
Nhưng những kẻ tính trẻ con này lại rất mạnh, chuyện này là sao?
Mọi người đợi một hồi lâu, pháo binh phía sau rốt cuộc theo kịp.
Doanh trưởng Pháo Binh vẻ mặt hưng phấn: "Tới rồi tới rồi, rốt cuộc chúng ta đến rồi, ha ha ha ha, thứ muốn đánh ở phía trước sao?"
Thạch Kiên đưa tay chỉ về phía tiểu cổ bảo kia: "Chính là chỗ này."
Doanh trưởng Pháo Binh tức thì mừng rỡ: "Các huynh đệ, mục tiêu đã tiến vào phạm vi tầm nhìn rồi, dựng pháo dựng pháo, mau dựng pháo."
Các pháo binh cũng mừng rỡ: "Cuối cùng có thể thực chiến rồi."
"Ta vẫn luôn muốn bắn cái gì đó."
"Bia ngắm thật này sảng khoái hơn nhiều so với bia ngắm giả dùng để huấn luyện."
"Oa ha ha ha, Vương Gia Xá, pháo binh gia gia của ngươi tới rồi đây, run rẩy trước mặt lão tử đi."
Các pháo binh làm ra vẻ hung ác, giống như đám bệnh tâm thần bị nhốt một vạn năm vừa mới được thả ra.
P/S: rất cảm ởn bạn Hieu Trinh và các bạn khác tặng NP, lần đầu tiên được hưởng cảm giác lên đỉnh.