Chương 739: Lai khách ngoài ý muốn
Chương 739: Lai khách ngoài ý muốnChương 739: Lai khách ngoài ý muốn
Quân Vương Thành Công đang sắp đá, gỗ lăn, nước sôi, kim trấp, làm tốt chuẩn bị vạn toàn, chỉ chờ quan binh công thành.
Không ngờ quan binh lại dừng lại ở một nơi rất xa, im lặng không tiến.
Vương Thành Công: "Đám quan binh này làm trò gì thế?"
Một hãn phỉ bộ hạ của hắn nhón chân nhìn về phía trước: "Hình như, hình như đang chờ cái gì?"
Vương Thành Công cười nhạt: "Còn có thể chờ cái gì?"
Đúng lúc này, bộ hạ la toáng lên: "Pháo! Đại pháo!"
"Cái gì?" Vương Thành Công giật nảy mình, vội vàng cũng nhón chân nhìn ra xa phía trước, chỉ thấy quan binh mở cửa trận, đẩy ra năm khẩu đại pháo. Trong đó ba khẩu pháo lấp lánh ánh bạc, cũng không biết là kim loại cổ quái gì chế thành. Hai khẩu khác thì đen thui, là loại đại pháo đồng thau Vương Thành Công đã từng thấy qua.
Vừa thấy thứ này, Vương Thành Công liền biết sắp toang rồi.
"Chuẩn bị!"
Doanh trưởng Pháo Binh ra lệnh một tiếng, năm tổ pháo binh đồng thời hành động, động tác huấn luyện mấy năm, hiện tại rốt cuộc đã phát huy công dụng. Nhét vào hỏa dược, ôm đạn pháo, nhét vào lòng pháo, cắm ngòi nổ vào...
"Ngắm bắn!"
"Góc bắn lớn một chút... ."
"Nâng lên một chút."
"Được, cứ như vậy."
"Miệng pháo chếch sang trái một chút."
"Khai hoải!"
Các pháo binh tay run run châm ngòi nổ.
Nhìn thấy đốm lửa một đường cháy tới lòng pháo, tâm tình kích động trong lòng họ không thể diễn tả bằng ngôn từ.
La Hi nhìn mà hoang mang: "Những pháo binh này từ đâu tới? Sao bộ dạng ngu ngơ như tân binh mới ra chiến trường vậy?"
Thạch Kiên: "Không sai, bọn họ chính là tân binh."
LaHi: "..." "Âm! Ẩm ầm ầm ầm!"
Năm khẩu đại pháo, lần lượt khai hoả.
Pháo đầu tiên nhằm chính giữa cửa thành cổ bảo Vương Gia Xá.
Cửa gỗ to dày dùng để chống xe công thành, xe đụng các loại có thể nói là không cần tốn nhiều sức, nhưng dùng để chống lại đại pháo căn bản không đáng nhắc tới.
Tiếng răng rắc của gỗ vỡ vang lên, cửa thành bị phá một lỗ to.
Tiếp theo, trên tường thành cách đó không xa một quả đạn pháo đập vào bịch một tiếng, tường thành bằng đất bị một phát như thế, tức thì đất đá bay mù trời, bức tường lắc lư.
Không đợi tường thành thở gấp một hơi, lại một quả đạn pháo đập bịch lên trên.
Cổ bảo Vương Gia Xá này cũng không phải thành lớn kiên cố như Tây An, Nam Kinh, kinh thành, nó chỉ là một thành nhỏ ở biên tái mà thôi, có tài đức gì bị đại pháo nã như vậy?
Tường thành không chịu nổi làm nhục, phát ra một tiếng rống đau khổ, ầm ầm đổ sụp một lỗ to.
Các lưu khấu trốn phía trên đoạn tường thành đó chuẩn bị sẵn gỗ lăn đá tảng các thứ, chỉ cảm thấy dưới chân bị hụt, tường thành đổ sập, chúng cũng theo đó lăn xuốn dưới.
Cát bụi mù mịt, rất nhiều lưu khấu mặt mũi đầy bụi đất.
Vương Thành Công thấy cảnh này, toàn thân tê dại.
"Có lầm không vậy? Đám quan binh này điều đại pháo từ đâu đến? Mẹ nó, khu vực Thiểm Bắc này quan binh một nghèo hai trắng, đào đâu ra thứ này nhỉ?"
Trả lời hắn là tiếng hoan hô của các quan binh từ xa: "Trúng rồi, trúng rồi!"
Các pháo binh là hưng phấn nhất: "Lần đầu tiên thực chiến của ta bắn trúng rồi."
"Ha ha, mục tiêu lớn như vậy, bắn không trúng mới có vấn đề đó."
Doanh trưởng Pháo Binh rống lên: "Huấn luyện của các ngươi bỏ xó hả? Bắn xong một pháo ngây ra đó làm gì? Tiếp tục! Đợt thứ hai!"
MẠ2"
Các pháo binh như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng dọn dẹp lòng pháo, lại nhét đạn dược vào, lại chỉnh miệng pháo nhắm bắn... xong.
"Khai hoả!"
"Âm ầm ầm ầm!"
Đại pháo lại vang lên một lần nữa, lại là năm miếng đạn pháo bay về phía cổ bảo Vương Gia Xá.
Cổ bảo Vương Gia Xá đáng thương còn chưa thở gấp xong, lại thấy năm viên đạn pháo bay tới.
Ẩm ầm vang lên một hồi, tường thành lại sụp đổ hai nơi.
Giờ thì Vương Thành Công đã hiểu, quan binh vốn không dự định công thành, một nghìn quan binh hai bên đó chỉ đứng ở xa, tươi cười nhìn đại pháo nã về phía mình.
Chắc họ muốn chờ đại pháo san bằng cổ bảo rồi mới có thể tấn công vào.
Vương Thành Công cắn răng: "Truyền lệnh xuống, chúng ta không thể dây dưa ở chỗ này, chuẩn bị tiến lên, chỉ cần áp sát, đại pháo sẽ không có tác dụng, chúng ta đánh quan binh bỏ chạy, cướp lấy đại pháo của họ luôn."
Quân của Vương Thành Công bắt đầu chuẩn bị xông lên.
Các lưu khấu không còn trốn trên tường thành nữa, mà lui hết xuống tường thành, đi vòng đến bãi đất trống phía sau cửa thành, tập kết lại, chuẩn bị tấn công.
Mà cùng lúc đó...
Trong một khe núi phía đông bắc Vương Gia Xá, một nhánh ky binh cũng đang chuẩn bị tấn công.
Cánh quân này đến từ bộ lạc Ô Thẩm Mông Cổ.
Mấy ngày gần đây chúng vẫn đang làm loạn tại khu vực Hà Sóc, khiến cho tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù và tổng binh Duyên Tuy Vương Thừa Ân rất đau đầu.
Ky binh Mông Cổ, qua lại như gió, bộ binh căn bản không giữ được chúng.
Hơn nữa chúng cũng giống như lưu khấu, bình thường sẽ vòng qua kiên thành không đánh, trực tiếp vượt qua bên cạnh thành trì, tiến vào nơi người Hán sinh sống, giết người cướp của.
Vì ứng phó loại đấu pháp qua lại như gió này của chúng, Chu Nguyên Chương thiết lập vô số biên bảo tại cửu biên, tổ chức những biên bảo này thành dạng lưới, mới miễn cưỡng phòng bị được những ky binh này gây rối. Theo tài chính Minh Mạt tan vỡ, biên quân thiếu lương, lượng lớn đào vong làm phản, biên bảo hoang phế, thậm chí bị lưu khấu chiếm, năng lực phòng bị của những biên bảo này đối với ky binh Mông Cổ đã giảm bớt trên diện rộng.
Nhánh ky binh Mông Cổ này đã lén lút nhìn chiến trường bên này rất lâu.
Chúng nhìn thấy quân Minh đang đánh lưu khấu, đương nhiên vui vẻ mà xem kịch, đang xem, chúng liền nhìn thấy quân Minh lấy ra đại pháo, nã cho lưu khấu thảm không nói nổi.
"Ta rất có hứng thú với mấy khẩu đại pháo kia." Đội trưởng đội ky binh quát to: "Chúng ta thừa dịp lực chú ý của quân Minh ở trên lưu khấu, xông lên, chém ngã quân Minh, cướp hết số đại pháo này."
Ky binh Mông Cổ gào lên: "Cướp!"
"Âm ầm ầm ầm ầm!"
Đúng lúc này, đại pháo lại nã thêm một đợt.
Đội trưởng ky binh giơ cao roi ngựa: "Lên!"
Đại đội ky binh Mông Cổ ào một tiếng xông ra từ trong khe núi.
Khinh ky Mông Cổ, ky thuật thiên hạ vô song, một khi những người này bắt đầu xung phong, tốc độ đó quả thật như một đạo cuồng phong, nói đến là đến, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách vài trăm thước, như một mũi dao cắt tới đội Thạch Kiên.
Lúc này, đội lưu khấu của Vương Thành Công còn đang dự định vứt bỏ thành tấn công.
Hắn đang muốn hô to một tiếng rồi xông ra ngoài, đột nhiên, nghe được bên ngoài vang lên tiếng la giết, quay đầu nhìn thấy một đội ky binh Mông Cổ không biết từ đâu xông ra, đang lao tới quan binh như vũ bão.
Vương Thành Công lấy làm lạ: "Ơ, mẹ nó, người Mông Cổ lại chạy đến vào lúc này. Con mẹ nó, đám chó đẻ này dám lấy chúng ta hấp dẫn hỏa lực của quan binh, sau đó thừa dịp quan binh vừa mới nã pháo liền xông lên."
Lưu khấu dưới trướng hắn lớn tiếng nói: "Lão đại, chúng ta làm sao đây?"
Vương Thành Công cắn răng: "Chúng ta tạm thời đừng động, trước tiên nhìn xem, chúng ta không thể liên thủ với người Mông Cổ đánh quan binh, muốn đánh cũng phải đánh khi không có người Mông Cổ."