Chương 744: Ta tới huy động
Chương 744: Ta tới huy động
Tay Lão Nam Phong cầm kịch bản mà khẽ run run.
Đại Lăng Hà biên quân nhất tiểu binh, nhân vật lần này đối với Lão Nam Phong mà nói, cảm giác như mình ở trong đó.
Trước khi hắn trở thành trợ thủ của Lang thiên hộ, cũng là từ tiểu binh từng bước một bò lên, khi nhìn thấy năm chữ "biên quân nhất tiểu binh" này, thiếu chút nữa liền muốn đưa bản thân vào trong đó.
Lại xem kỹ kịch bản, Tôn Truyền Đình miêu tả tình huống của biên thành Đại Lăng Hà trong kịch bản vô cùng sống động, tỉ mỉ tới cực điểm, giống như hắn ở ngay biên thành Đại Lăng Hà lúc đó.
Lý Đạo Huyền dùng công năng "chú ý" cũng đang xem kịch bản của Tôn Truyền Đình cung cấp, xem một lượt, cũng không khỏi chậc lưỡi tán thán: người này thật không hỗ là chuyên gia biên sự, rõ ràng hắn không đi Đại Lăng Hà, nhưng có thể miêu tả tình huống Đại Lăng Hà ngay lúc đó tỉ mỉ đến mức độ như vậy, thật đáng quý.
Người này không biết đã đi hỏi thăm bao nhiêu tư liệu!
Lão Nam Phong mặt cau có nói: "Bộ phim này ta có thể tự mình diễn. Vấn đề then chốt ở chỗ, thành Đại Lăng Hà này chúng ta phải chọn thành trì nào để lấy cảnh đây?"
Đây thật đúng là một vấn đề!
Đóng phim cần phải có khung cảnh, lần trước quay [Mộc Quế Anh], Lão Nam Phong phải đi mượn đại viện của nhà Lý Hiển Quý làm thành [Thiên Ba Phủ], nhưng lần này muốn quay thành Đại Lăng Hà, đó cũng không phải một thành trì nhỏ, không thể tùy tiện dựng một bức tường, rồi nói là thành Đại Lăng Hà được.
Thành Bồ Châu cũng không thích hợp, bầu không khí văn hóa của thành Bồ Châu này quá nồng, khí tức đấu tranh rất nhạt, rất không thích hợp dùng để làm biên thành tại tiền tuyến đông bắc.
"Hàn Thành thế nào?" Thiết Điểu Phi nói: "Quy mô của Hàn Thành tổng thể tương đương với thành Đại Lăng Hà, hơn nữa Hàn Thành thuộc về Đồng Quan đạo, là quân khu, thành trì có vẻ càng tiêu điều hơn, thích hợp hơn so với thành Bồ Châu. Ở đó cách thôn Cao Gia cũng gần, chúng ta sẽ huy động toàn bộ lão bách tính Hàn Thành, cùng nhau hỗ trợ đóng phim."
Lão Nam Phong toát mồ hôi: "Văn Phòng Minh Tinh của ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, huy động lão bách tính cả thành hỗ trợ biểu diễn, cái này phải dùng bao nhiêu tiền? Bán vé cũng không kéo lại được."
Hai người đang nói đến đó, Thiên Tôn test-03 đẩy cửa đi vào, cười nói: "Được, dùng Hàn Thành đi! Không cần Văn Phòng Minh Tinh của ngươi làm, ta sẽ đi huy động lão bách tính Hàn Thành."
Lão Nam Phong và Thiết Điểu Phi vội cùng nhau hành lễ: "Tham kiến Thiên Tôn."
Lão Nam Phong: "Thiên Tôn, ngài vì mạt tướng có thể bán thêm chút vé, liền hỗ trợ huy động lão bách tính Hàn Thành, cũng quá thiên vị mạt tướng đi, mạt tướng không biết lấy gì báo đáp."
Lý Đạo Huyền cười nói: "Đây không chỉ là vì giúp ngươi, còn để cho lão bách tính thấy được sự khó khăn của chiến trường đông bắc, thấy được sự khẩn trương của tình thế thiên hạ, và thức tỉnh tư tưởng cho các lão bách tính, không phải là vì văn phòng của ngươi. Đừng tự sướng quá."
Lão Nam Phong: "Hắc, nói chung mạt tướng đã chiếm tiện nghi mà."
Có mệnh lệnh của Thiên Tôn, Lão Nam Phong thoáng cái có tinh thần hẳn lên.
Phim này phải quay cho tốt!
Thiên Tôn mở miệng, muốn lão bách tính toàn thành hỗ trợ, vậy tương đương với Thiên Tôn sẽ dành cho sự ủng hộ mạnh mẽ hữu lực, không như [Mộc Quế Anh], toàn dùng cảnh cũ để biên tập.
Ánh mắt Lão Nam Phong lập tức tập trung lên Tạo Oanh về cùng với Thiết Điểu Phi: "Tạo giáo viên, trận chiến Đại Lăng Hà phải diễn cảnh đánh Kiến Nô, vậy khẳng định phải diễn kỵ binh rồi, nên cần Kỵ Binh doanh của cô hỗ trợ."
Tạo Oanh: "Muốn ta diễn Kiến Nô? Không được!"
"Yên tâm, không cần cô diễn." Lão Nam Phong cười hắc hắc: "Bên Kiến Nô cũng không có nữ tướng quân, chỉ cần các binh sĩ Kỵ Binh doanh thủ hạ của cô tới diễn là được."
Tạo Oanh: "Chắc bọn họ cũng không muốn diễn Kiến Nô đâu."
Lão Nam Phong: "Thủ hạ ái tướng của ta Trần thiên hộ, trước đó không lâu còn hi sinh bản thân, diễn Tiêu Thiên Tá nữa kìa, người của cô diễn Kiến Nô thì có làm sao?"
Tạo Oanh lườm hắn: "Ta nghe nói gần đây Trần thiên hộ đi trên đường bị trẻ con cầm súng nước bắn cho chạy không kịp mà."
Lão Nam Phong: "..."
Trần thiên hộ bên cạnh không chịu nổi nữa, hét thảm một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Lão Nam Phong vội vàng vỗ vai Trần thiên hộ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, lần này sẽ an bài cho ngươi một vai đại tướng quân Minh, giúp ngươi lấy lại danh tiếng."
Trần thiên hộ mừng rỡ: "Lần này ta diễn ai?"
Lão Nam Phong: "Tổ Đại Thọ!"
"Phốc!" Trần thiên hộ suýt nữa phun máu xa năm thước: "Đừng mà, Nam Phong ca, ngươi không thể như vậy."
Lý Đạo Huyền cười ha ha: "Trần thiên hộ, ai bảo ngươi có khuôn mặt Thường Uy chứ, nhận đi." (Thường Uy trong phim quan xẩm lốc cộc)
Trần thiên hộ: "Khuôn mặt Thường Uy là sao? Thiên Tôn, ngài đừng hùa nhau chê cười mạt tướng a. Mạt tướng thật sự quá thảm rồi, hiện tại đi đường cũng bị người người gọi đánh."
Sau một hồi cười đùa, [Đại Lăng Hà biên quân nhất tiểu binh] bắt đầu chính thức các loại hoạt động tuyển diễn viên, chuẩn bị, tập luyện.
Bộ phim lần này có thể nói thanh thế rất lớn, không chỉ bắt đầu dùng dân đoàn binh sĩ của đội Lão Nam Phong tham gia diễn xuất, còn kéo theo Kỵ Binh doanh của Tạo Oanh, lại thêm lão bách tính Hàn Thành...
Chế tác cực lớn, quy mô cực lớn!
Bất kể chi phí! --
Cả thành Lạc Dương, nhân tâm hoảng sợ.
Ngay vừa rồi, một tin tức đáng sợ đã truyền tới Lạc Dương.
Sấm Vương suất lĩnh đại quân chủ lực của lưu khấu hơn mười vạn, tại bến đò Khai Phong vượt qua Hoàng Hà.
Sau khi vòng qua phủ Khai Phong, lưu khấu liền bắt đầu thẳng tiến về hướng tây nam, một đường giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm.
Tổng binh Hà Nam Trương Ứng Xương dẫn quân từ bờ bắc Hoàng Hà qua sông, đuổi theo lưu khấu qua đây, thế nhưng, ngay từ đầu Trương Ứng Xương đã chậm một bước, xuất phát chậm hai ngày so với lưu khấu.
Hơn nữa một ngày quan binh chỉ có thể chạy 30 dặm, một ngày lưu khấu lại có thể dễ dàng chạy trên 50 dặm, căn bản là không đuổi kịp.
Tất cả binh chiến được của Hà Nam đều ở trong tay Trương Ứng Xương.
Nếu hắn không đuổi kịp lưu khấu, vậy quan viên khác càng không có cách nào đối phó lưu khấu.
Mà Lạc Dương cách Khai Phong, theo đường thẳng không đến 400 dặm.
Nói cách khác, không khéo lưu khấu sẽ lập tức lao tới Lạc Dương rồi.
Phúc Vương Chu Thường Tuân, hiện tại đang ở trong nha môn tuần phủ, không chịu đi.
"Phàn đại nhân, an nguy của Phúc Vương phủ ta, hoàn toàn dựa vào ngươi rồi." Chu Thường Tuân làm ra vẻ mặt dày mày dạn muốn Phàn Thượng Hiên chịu trách nhiệm.
Trong tay tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên cũng không có binh, vẻ mặt khó xử nói: "Phúc Vương điện hạ, trong tay bản quan cũng không có binh, toàn bộ binh lực đều giao cho tổng binh Trương Ứng Xương rồi."
Chu Thường Tuân tức thì đề cao giọng nói: "Vậy phải làm sao đây? làm sao đây? Nếu tặc quân đánh tới Lạc Dương, bản vương cầm đầu đi đỡ sao?"
Phàn Thượng Hiên: "Cũng không hẳn không được."
Chu Thường Tuân nộ: "Ngươi nói cái gì?"
Phàn Thượng Hiên làm bộ chưa nói gì.
Chu Thường Tuân tức lắm rồi: "Ta biết rồi, nếu tặc quân đánh tới Lạc Dương, ngươi nhanh chân bỏ chạy, đúng không? Dù sao thì cả Hà Nam đều khu trực thuộc của ngươi, ngươi có thể chạy khắp nơi trong khu trực thuộc, sau đó chỉ cần nói ngươi đến địa phương khác tổ chức thôn binh đối phó lưu khấu, có thể thoát khỏi can hệ rồi. Thế nhưng bản vương chạy không được! Đất phong của bản vương ngay tại Lạc Dương, cho dù bản vương chết cũng không thể rời khỏi Lạc Dương, ngươi chính là muốn bán bản vương chạy trốn."
Phàn Thượng Hiên thầm a một tiếng, biểu hiện ra lại không có động tĩnh.
Đúng lúc này, cửa mở, Bạch Diên từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Ơ, hai vị đều ở đây à? Đúng lúc đúng lúc!"