Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 745 - Chương 745: Bịp Hắn Chút Bạc

Chương 745: Bịp hắn chút bạc Chương 745: Bịp hắn chút bạc

Bạch Diên vừa đi vào, cả hai người Phàn Thượng Hiên và Chu Thường Tuân không khỏi đồng thời sửng sốt.

Lập tức, đồng thời mừng rỡ.

Phàn Thượng Hiên nói: "Bạch tiên sinh cũng ở đây à!"

Bạch Diên cười nói: "Đúng vậy, vừa lúc ta tới Lạc Dương chọn mua một số vật tư, nghe người trong thành đều đang lan truyền, nói là lưu khấu sẽ đến, trong thành rất hỗn loạn, không ít lão bách tính ở nông thôn chung quanh đã mang theo con cái trốn vào trong thành, hiện tại trên phố lớn ngõ nhỏ toàn là nạn dân."

Phàn Thượng Hiên than thở: "Đúng vậy, lão bách tính ngoài thành đổ xô vào, thú vị chính là, các phú thương đại hộ trong thành lại mở cửa tây, chạy về hướng Đồng Quan."

Một người chui ra từ phía sau Bạch Diên, chính là Thiên Tôn test-03, y cười nói: "Người ở ngoài thành muốn đi vào, người ở trong thành lại muốn đi ra, nhân tính, ôi nhân tính."

Phàn Thượng Hiên mừng rỡ: "Ôi, thì ra Tiêu kỳ hiệp cũng tới rồi."

Thật ra hiện tại mẫu Thiên Tôn test-03 đã bắt đầu sản xuất số lượng lớn. Các công nhân kỹ thuật của thôn Cao Gia phát hiện ra, Thiên Tôn test-03 đã tập hợp toàn bộ kỹ thuật mà họ nắm giữ, tạm thời không thể thăng cấp công năng mới.

Cho nên dứt khoát tạo ra số hiệu test-03-02 của Thiên Tôn test-03-01, dùng để đặt ở các thành thị khác nhau.

Địa phương quan trọng như Lạc Dương, đương nhiên sẽ có một cái.

Phàn Thượng Hiên vừa thấy Lý Đạo Huyền, trong lòng liền cảm thấy an tâm. Tiêu kỳ hiệp là hiệp khách lợi hại nhất hắn bình sinh gặp qua, quả thật là thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Ngoại trừ Băng Phách gì công mà y tu luyện có chút dọa người, ngoài ra không có khuyết điểm nào khác.

Có y ở đây, cảm giác lòng tin đối phó lưu khấu sẽ tăng lên một chút.

Nhưng Chu Thường Tuân lại chưa gặp qua Lý Đạo Huyền, chỉ biết Bạch Diên, nên có chút hiếu kỳ nhìn Lý Đạo Huyền.

Phàn Thượng Hiên: "Nhìn thấy Bạch tiên sinh và Tiêu kỳ hiệp, bản quan cảm thấy trong lòng khoan khoái hơn nhiều, Ôi chao! Không dối gạt hai vị, bản quan và Phúc Vương điện hạ đang ở đây thương lượng việc liên quan với lưu khấu."

Lý Đạo Huyền cười: "Thương lượng chạy về hướng nào?"

Chu Thường Tuân: ". . ."

Cái này rất xấu hổ! Có người nói như ngươi sao?

Loại đại lão quan văn như Phàn Thượng Hiên không thích nhất chính là tôn thất, cho nên nói chuyện cũng không cần nể mặt Phúc Vương, cười nói: "Trước khi các người tới đây, Phúc Vương điện hạ đang nói, Lạc Dương này là đất phong của hắn, nếu như lưu khấu đánh vào, hắn chạy cũng không có chỗ mà chạy, đang rất sốt ruột."

Chu Thường Tuân tức: "Họ Phàn, ăn nói cho cẩn thận."

Phàn Thượng Hiên: "Ôi, bản quan nói chính là sự thực mà."

Chu Thường Tuân còn muốn phát hoả, nhưng cẩn thận nghĩ lại, liền thở dài: "Các ngươi cứ việc cười đi, bản vương sinh tại nhà đế vương, mặc dù hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng cả đời không được rời khỏi đất phong một bước, bị vây chết trong thành Lạc Dương này. Các ngươi cứ việc cười đi, cười đi! Bản vương sớm đã quen rồi. Dù sao nếu bản vương chết, Lạc Dương tất phá, nếu Lạc Dương bị phá, tất cả lão bách tính trong thành này đều sẽ chôn cùng với bản vương, mọi người cùng chết, trên đường hoàng tuyền, bản vương cũng không cô đơn."

Lần này Phàn Thượng Hiên cười không nổi nữa, có vẻ xấu hổ, nếu lão bách tính Lạc Dương thật sự bị lưu khấu giết sạch, vu tâm hà nhẫn? Tuần phủ như hắn cũng không cần làm nữa, khẳng định kết quả là chém đầu.

Hai người cùng quay đầu, nhìn về phía Bạch Diên.

Bạch Diên: "Nhìn ta làm gì? Ta chỉ là một hương thân nhỏ yếu, đáng thương, bất lực. Đại quân lưu khấu 20 vạn qua đây, ta cũng sợ lắm chứ."

Phàn Thượng Hiên: "Bạch tiên sinh có rất nhiều hỏa súng binh mà? Bản quan biết việc này, điều họ qua đây hết đi, trợ giúp Lạc Dương thủ thành, thế nào? Dù sao thì lưu khấu từ đông tới, cũng sẽ không đánh tới Tiểu Lãng Để, gia đinh của ngài không cần đóng ở Tiểu Lãng Để."

Chu Thường Tuân: "Đúng rồi đúng rồi! Bản vương cũng nghe nói qua, khi ngươi đoạt lại Tiểu Lãng Để, đã phái ra rất nhiều hỏa súng binh, khi ngăn cản lưu khấu vượt qua Hoàng Hà tại thành Hà Tân cũng xuất động lượng lớn hỏa súng binh. Mau điều bọn họ đến đây, canh giữ trên tường thành Lạc Dương. Bản vương điều thân vệ vương phủ đến, tuần phủ đại nhân lại tổ chức một số lão bách tính dân đoàn, chúng ta có thể thủ được thành Lạc Dương này."

Bạch Diên: "Ôi, nhưng tại hạ là một thương nhân mà, thương nhân không có lợi không dậy sớm, đóng giữ Lạc Dương đối với tại hạ lại không có chỗ tốt. . ."

Chu Thường Tuân không hề nghĩ ngợi, lập tức lên tiếng: "Bản vương trả thù lao!"

Lý Đạo Huyền thầm vui trong lòng: vậy là được rồi, lần này ta tới, chính là moi tiền của ngươi đấy.

Mặc dù Lý Đạo Huyền có thể vô hạn tiếp tế vào trong hộp, thế nhưng đối với loại đại địa chủ phong kiến như Phúc Vương, trong tay nắm giữ lượng lớn tiền tài lại cất giấu rất kỹ, phải nghĩ hết biện pháp để chém một phát.

Cái đó và y tiếp tế vật tư có ý nghĩa khác nhau!

Bạch Diên cười nói: "Cho bao nhiêu tiền vậy?"

Chu Thường Tuân: "2000 lượng!"

Bạch Diên lắc đầu: "Chỉ 2000 lượng, không đủ không đủ. Xa hoa như Phúc Vương phủ, nếu như bị lưu khấu giết người cướp của một phát, tổn thất chỉ sợ sẽ vượt quá 50 vạn lượng đúng không? Tại hạ điều động binh lực, bảo vệ Phúc Vương phủ, làm một đại sự như thế mà chỉ kiếm 2000 lượng, khẳng định là không đủ."

Chu Thường Tuân cắn răng: "5000 lượng!"

Bạch Diên: "Không đủ không đủ."

Chu Thường Tuân tức: "Đừng có quá đáng, 5000 lượng bản vương đã có thể chiêu mộ không biết bao nhiêu thôn binh dân đoàn, giang hồ hào kiệt cống hiến cho bản vương rồi."

Bạch Diên: "Đám ô hợp chiêu mộ có nhiều cũng chưa chắc thắng được 20 vạn lưu khấu đâu. Phúc Vương kiểu gì cũng không thể chiêu mộ 20 vạn quân ô hợp, lấy 20 vạn địch 20 vạn đúng không?"

Nói thế chẳng thừa à?

Chu Thường Tuân không thể chiêu mộ 20 vạn quân ô hợp. Đừng nói hắn có đủ tiền chiêu mộ hay không, nếu thật sự chiêu mộ được nhiều thủ hạ như vậy, vậy có khác gì tạo phản đâu?

Đến lúc đó khẳng định Chu Do Kiểm sẽ tạm thời đình chỉ tiễu phỉ, mệnh lệnh toàn bộ quân Minh ưu tiên vây quét Phúc Vương.

Chu Thường Tuân muốn nổi khùng rồi: "Rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu?"

Bạch Diên: "Hai vạn."

Chu Thường Tuân tức: "Ngươi không bằng đi làm lưu khấu, còn nhanh hơn cả ăn cướp nữa."

Lý Đạo Huyền ở bên cạnh buồn cười muốn chết, xem kịch xem kịch.

Trái lại Phàn Thượng Hiên rốt cuộc không nhìn được nữa, lên tiếng: "Bạch tiên sinh, được rồi đó. Phúc Vương đồng ý bỏ tiền đó là chuyện tốt, nhưng trách nhiệm đóng giữ Lạc Dương vốn là trên người bản quan, ngươi coi như giúp bản quan một việc. . ."

Hoà sự lão bên thứ ba lên sân khấu rồi!

Bạch Diên dừng lại đúng lúc: "Như vậy đi, một vạn lượng không thể ít hơn. Trả thù lao trước, người của ta mới vào thành, không thấy bạc, người của ta sẽ ở lại Tiểu Lãng Để xem kịch."

Chu Thường Tuân cay lắm rồi: "Được, cho ngươi, cho ngươi là được."

Hắn tức quá nhảy người lên, vung tay áo trở về Phúc Vương phủ.

Về phần đưa bạc, đương nhiên là thủ hạ của hắn làm, không có khả năng liền hoàn thành tại chỗ.

Đợi hắn đi rồi, Phàn Thượng Hiên mới mở miệng nói: "Bạch tiên sinh, ta thấy ngươi vẫn luôn phát cháo tế dân tại Tiểu Lãng Để và huyện thành Hà Tân, không phải loại người tham tài, sao hôm nay cứ muốn đòi bạc của Phúc Vương thế?"

Bạch Diên cười: "Bắt chẹt được số bạc này, lại đem chia cho các nạn dân chạy nạn vào thành, chẳng phải càng tốt hơn?"

Phàn Thượng Hiên cười ha ha: "Lời này có lý, thật là có lý."
Bình Luận (0)
Comment