Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 746 - Chương 746: Chúng Ta Tùy Ý Một Chút

Chương 746: Chúng ta tùy ý một chút Chương 746: Chúng ta tùy ý một chút

Thành Lạc Dương, cửa đông.

Chu Thường Tuân dẫn theo 500 thân vệ binh của mình, vẻ mặt khó chịu ngồi trên thành lâu.

Trước mắt lưu khấu đang hoạt động tại phụ cận Khai Phong phía đông, nếu tới sẽ tới từ phía đông, cho nên hắn điều tất cả 500 thân vệ của mình đến cửa đông.

Phàn Thượng Hiên đã tổ chức lượng lớn dân đoàn thôn binh, hỗ trợ cho hắn.

Chu Thường Tuân đang rất buồn bực mà chửi tổ tông nhà mình ở trong lòng, đương nhiên, không phải là mắng Thái tổ, mà là mắng mấy tổ phía sau.

Thái tổ Chu Nguyên Chương đối với tử tôn của mình thật ra rất tốt, ông ta phân phong cho mấy nhi tử tại mấy thành trì quan trọng, để cho bọn họ mang binh, lấy cái này củng cố cơ nghiệp của lão Chu gia.

Thế nhưng Chu Lệ chơi một phát Tĩnh Nan chi dịch, làm cho tác hại của "Phiên vương mang binh" thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cho mấy hoàng đế kế tiếp đều đổi sang tước binh quyền của phiên vương.

Đến đời của Chu Thường Tuân, đường đường Phúc Vương, tọa trấn Lạc Dương "trung tâm thiên hạ", trong tay lại chỉ có 500 thân binh vệ, không dám nhiều hơn.

Chu Thường Tuân mắng trong bụng: nếu như lão tử có nhiều binh như lão tổ tông Chu Lệ phân phong Yến Kinh, còn sợ một đám lưu khấu hay sao? Con mẹ nó! Nhất đại phiên vương như lão tử, đúng là sống không bằng con chó, vậy mà bị một hương thân lừa bịp tống tiền một vạn lượng.

Nghĩ tới đây, hắn liền quay sang Phàn Thượng Hiên bên cạnh: "Tuần phủ đại nhân, họ Bạch kia nhận tiền rồi, sao còn chưa tới?"

Phàn Thượng Hiên: "Tới rồi tới rồi, ngươi xem."

Chu Thường Tuân quay đầu nhìn. . .

Hỏa súng binh Tiểu Lãng Để tới rồi.

Chỉ nhìn thoáng qua, Chu Thường Tuân liền không thể bình tĩnh nổi.

Đội ngũ 2000 người, xếp hàng chỉnh tề, bước tiến chỉnh tề, ầm ầm đi tới.

2000 người này cũng không mặc giáp, chí ít mắt thường thấy là khoác mặc gì, tất cả đều mặc bố y. Vai vác một cây hỏa súng, bên hông cột một cái túi chứa đạn dược, tinh thần khí chất đầy đủ, trên mặt nở nụ cười tự tin.

Cứ như vậy nghênh ngang đi tới trước mặt Chu Thường Tuân, sau đó bắt đầu chiếm vị trí phòng ngự trên tường thành.

Chu Thường Tuân thầm mắng: Một hương thân cũng dám tổ chức 2000 dân đoàn, còn chẳng kiêng nể toàn bộ trang bị hỏa khí. Nhưng ta một thân vương lại chỉ dám tổ chức 500 thân vệ, con mẹ nó rốt cuộc chuyện này là sao?

Đố kị ước ao hận a!

Chu Thường Tuân nhịn không được liền muốn thổ tào: "Hắn làm nhiều hỏa súng binh như vậy, sẽ không sợ triều đình nói hắn mưu phản à?"

Phàn Thượng Hiên đè thấp giọng nói: "Việc này triều đình đã mặc kệ từ lâu rồi, ngươi còn không biết sao? Vùng duyên hải, có một hải tặc nhận chiêu an gọi là Trịnh Chi Long. Từ lâu hắn đã bắt đầu trắng trợn mua hỏa khí quy mô lớn, triều đình còn phong cho hắn du kích tướng quân, để mặc hắn mua thuyền mua hỏa súng mua đại pháo."

Chu Thường Tuân: ". . ."

Con mẹ nó muốn điên mất, Chu Thường Tuân năm ngón tay mở rộng, lòng bàn tay hướng lên trời, gào lên thê thảm: "Cho nên, chỉ có phiên vương là không cho phép chơi như vậy, những người khác đều có thể đúng không? Cho dù một tên tặc cũng có thể, chỉ có phiên vương không được?"

Phàn Thượng Hiên nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, tựa hồ muốn nói: ngươi biết là tốt rồi.

Chu Thường Tuân không dám tỏ ra bất mãn quá nhiều trên chuyện này, để tránh rước lấy hoài nghi, đành phải đổi đề tài: "Bản vương cho hắn một vạn lượng bạc, hắn chỉ phái 2000 người tới thủ thành, như thế tính ra, một người tốn 5 lượng bạc của bản vương rồi, vậy thì đắt quá?"

Phàn Thượng Hiên: "Đó là ngươi còn chưa thấy qua hỏa súng binh của hắn lợi hại thế nào?"

Chu Thường Tuân: "Có thể lợi hại thế nào? Không phải là điểu súng sao? Mặc dù bản vương không dám làm quy mô lớn, thế nhưng trong tay cũng có mấy cái có thể lấy ra chơi."

Nói xong, hắn vẫy tay, một thân vệ đi tới, thật sự lấy ra một cây điểu súng, đặt ở trên tay Chu Thường Tuân.

Chu Thường Tuân: "Bản vương còn từng dùng nó bắn chim."

Phàn Thượng Hiên nghe ra rồi, hắn nói chính là "từng bắn chim", nhưng không nói "đã bắn rơi chim", cũng chính là không bắn trúng rồi, cái này có gì mà ra vẻ.

Chu Thường Tuân: "Thứ này bắn ra cũng không thấy xa bao nhiêu, lại ngắm không chuẩn, sau khi bắn xong một phát lại nạp vào rất chậm, chẳng qua là món đồ chơi mà thôi."

Nói xong, hắn nhìn 2000 hỏa súng binh của Bạch Diên, lắc đầu: "Một vạn lượng bạc mời tới 2000 binh như vậy, không đáng, không đáng."

Phàn Thượng Hiên rất muốn thổ tào hắn, thế nhưng nghĩ nghĩ, cũng không tất yếu làm vậy, đợi đến khi lưu khấu đánh qua đây, hắn sẽ biết thôi. Đương nhiên, tốt nhất là lưu khấu đừng tới --

Ngoại ô Khai Phong, đại doanh lưu khấu.

Trước mặt Sấm Vương trải một tấm bản đồ qua loa, phía trên vẽ toàn bộ địa hình Hà Nam.

Tấm bản đồ này là Sấm Tướng vẽ, rất qua loa, nhưng đối với các lưu khấu mà nói, có thể vẽ ra bản đồ địa hình toàn bộ Hà Nam đã xem như người rất có kiến thức rồi, đa số lưu khấu đều không biết, không hiểu gì về tình thế thiên hạ.

Sấm Vương ném cho Sấm Tướng một ánh mắt cổ vũ: "Hiện tại chúng ta đã thành công đột phá Hoàng Hà, kế tiếp, cứ theo Sấm Tướng nói, chúng ta vòng qua Lạc Dương, tiến về hướng tây nam, thẳng tiến Hồ Quảng."

Hắn vừa mới nói xong, đột nhiên thấy dưới trướng có hai viên đại tướng đi ra, một người gọi Mãnh Hổ, một người gọi Độc Hổ, là hai huynh đệ.

Mãnh Hổ nói: "Sấm Vương đại ca, chúng ta dựa vào cái gì phải đi vòng quanh Lạc Dương? Lạc Dương đó là trung tâm thiên hạ, là thành lớn nổi tiếng giàu có, bên trong còn có một phiên vương nổi tiếng, gọi là gì vương đó?"

Độc Hổ: "Ca, là Phúc Vương."

Mãnh Hổ: "Đúng đúng, Phúc Vương! Lạc Dương rất có tiền, chúng ta thả dê béo không ăn, đi vòng qua, chẳng phải là rất ngu xuẩn?"

Sấm Vương do dự.

Sấm Tướng lên tiếng: "Các ngươi cũng biết Lạc Dương là trung tâm thiên hạ, vậy nên biết Lạc Dương dễ thủ khó công, không phải có thể đánh hạ dễ dàng được."

Mãnh Hổ nói: "Đương nhiên chúng tôi biết việc này, thế nhưng, không đi thử một lần đã trực tiếp vòng qua, ta không phục, là con la...là gì nhỉ?"

Độc Hổ: "Ca, là ngựa!"

Mãnh Hổ: "Đúng đúng, là la hay là ngựa, cũng phải lôi ra xem mới biết được, ta mặc kệ đánh hạ được hay không, dù sao cũng phải đi thử một lần."

Sấm Tướng sầm mặt lại: "Bên cạnh Lạc Dương chính là Tiểu Lãng Để, chắc các ngươi đã quên lần trước chúng ta vượt qua Hoàng Hà là bị ai đánh lui rồi."

Mãnh Hổ: "Không phải là một hương thân của Tiểu Lãng Để sao? Gọi Bạch...Bạch gì nhỉ?"

Độc Hổ: "Ca, là Bạch Diên!"

Mãnh Hổ: "Đúng đúng, hương thân thối gọi Bạch Diên. Lần trước có sông, quân phương bắc chúng ta không giỏi đi thuyền, cho nên chịu thiệt thòi lớn, lần này tất cả đều là đất liền, ta sợ hắn cái quần."

Sấm Tướng: "Con mẹ nó đừng đưa ra ý kiến lung tung, ta không đồng ý đánh Lạc Dương."

Mãnh Hổ: "Bớt ở chỗ này làm ra vẻ lão đại, ngươi không đồng ý? Ngươi tính là gì? Nơi này là Sấm Vương đại ca định đoạt, không phải là Sấm Tướng ngươi định đoạt."

Sấm Tướng: ". . ."

Thế là, vài người đều quay sang nhìn Sấm Vương.

Sấm Vương bị họ nhìn như vậy cũng ngẩn ra.

Hắn cũng không phải người hùng tài đại lược gì, trên thực tế, hắn chỉ là một lão đại đả tương du* không có đặc điểm gì, bộ hạ tranh chấp, hắn làm lão đại lại thiếu năng lực giải quyết dứt khoát.

Sấm Vương trái lo phải nghĩ, ý kiến của hai bộ hạ đều cảm thấy có lý, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Như vậy đi, ai muốn thử mò tới Lạc Dương thì mò, không muốn thì đi vòng, chúng ta tùy ý một chút."
Bình Luận (0)
Comment